
h nói, bàn tay nắm tay anh khẽ buông ra, ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh. Phải rồi anh không cần đứa con này. Thế giới này không ai mong chờ đứa bé này ngoài cô. Giọng Linda cứ ám ảnh bên tai cô: “Anh ấy không hề yêu cô, cũng không cần đứa con trọng bụng cô, đối với anh ấy cô chỉ là gánh nặng trọng quá khứ…” Giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt cô, Khánh Đan từ từ nhắm mắt lại chìm vào cơn mê.…Khánh Đan khẽ mở mắt ra, cảm giác như vừa mới trải qua một giấc mơ dài, trong giấc mơ cô nhìn thấy bản thân mình từ ngày còn nhỏ cho đến khi gặp Hải Nguyên, cho đến vụ tai nạn vừa xảy ra. Cô nhìn thấy ô tô của Linda đang đuổi theo chính bản thân cô đang chạy trên đường, Khánh Đan cố gắng gọi nhưng âm thanh không thể phát ra khỏi miệng. Chính mắt cô nhìn thấy bản thân mình bị xe đâm, máu chảy lênh láng, một đứa bé đột nhiên xuất hiện rồi cùng Linda mỉm cười bỏ đi, trước khi biến mất còn vẫy vẫy tay chào cô.“Khánh Đan, em tỉnh rồi?” Hải Nguyên dịu dàng nhìn cô.“Con thấy sao rồi?” Bà Ngọc Lan cũng lên tiếng nhìn cô ánh mắt đầy sự lo lắng. Khánh Đan vẫn im lặng, tay cô sờ lên bụng nhưng chỉ cảm nhận được sự trống không.“Con tôi, con tôi đâu?” Khánh Đan lo lắng nhìn Hải Nguyên, Hải Nguyên im lặng nhìn cô ánh mắt đau khổ.“Con tôi đâu rồi? Anh mang con tôi đi đâu rồi… trả con cho tôi… trả cho tôi…” Khánh Đan kích động ngồi bật dậy ngừng lay lay Hải Nguyên.“Em bình tĩnh một chút được không? Em bị mất quá nhiều máu… con…” Hải Nguyên chưa kịp nói hết câu thì Khánh Đan đã không ngừng la hét:“Không! Không phải như vậy! Con tôi làm sao có thể bỏ tôi một mình ở lại được… hu hu… không thể nào… hu hu…”“Khánh Đan, con bình tĩnh lại đi, các con còn trẻ, sau này còn có thể sinh con mà.” Bà Ngọc Lan hốt hoảng nhìn cô.Khánh Đan mặc kệ mọi người nói vẫn không ngừng la hét hồi lâu đến lúc liệt sức thì ngất đi.“Mẹ, mau đi gọi bác sĩ đến đây!” Hải Nguyên nói rồi đặt Khánh Đan nằm xuống giường, nước mắt Khánh Đan vẫn không ngừng chảy từ hai khóe mắt nhắm nghiền, nước mắt Hải Nguyên cũng không ngừng rơi xuống, nhìn cô đau khổ như vậy trái tim anh cũng đau khổ gấp trăm nghìn lần, anh phải làm sao đây? Thà anh là người chịu tất cả đau khổ trên đời này chứ không muốn cô phải đau khổ.“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”“Bệnh nhân quá kích động nên mới ngất đi, sau khi cô ấy tỉnh lại người nhà nên chú ý một chút, đừng để cô ấy một mình.”“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Hải Nguyên gượng cười cảm ơn ông.Sáng hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy, khác hẳn với trạng thái kích động của hôm trước, ánh mắt cô vô hồn nhìn lên trên trần nhà, dù mọi người có hỏi thế nào cô cũng không nói một lời. Hải Nguyên nhìn cô chỉ đành bất lực thở dài.“Mẹ về nghỉ ngơi đi, con ở đây với cô ấy được rồi.”“Con ở đây mấy hôm rồi, hay con về thay đồ rồi nghỉ ngơi lúc hãy quay lại.” Bà Ngọc Lan nói và nhìn trên tay áo anh vẫn còn vệt máu khô từ hôm trước. Từ lúc cô vào viện đến giờ anh vẫn luôn luôn túc trực ở bệnh viện không rời. Hải Nguyên nhìn vết máu trên tay áo mà thấy chua xót, vệt máu này là của con anh, đứa con còn chưa kịp chào đời đã vội vã rời khỏi thế gian.“Con muốn ở đây với Khánh Đan.” Hải Nguyên kiên định nói.“Vậy mẹ về nấu cháo mang đến đây.”Bà Ngọc Lan khẽ thở dài và đi ra khỏi phòng bệnh. Khánh Đan quay sang nhìn Hải Nguyên rồi lại nhìn vệt máu khô trên tay áo anh, cô lấy tay khẽ chạm vào nó như chạm vào đứa con bé bỏng của mình, phải thật nhẹ nhàng không nó sẽ đau, hai dòng nước mắt lại không ngừng rơi.“Khánh Đan, anh xin em đừng như vậy được không?” Hải Nguyên đau khổ nhìn cô cầu xin: “Thà em cứ đánh anh hay la hét như hôm trước ít ra anh còn biết em đau khổ, em cả buổi cứ không nói gì thế này sẽ đổ bệnh mất!”“…”“Khánh Đan…”“Anh đi ra ngoài đi.”“Khánh Đan…”“Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”Khánh Đan không nhìn anh mà quay mặt về phía bên trong. Hải Nguyên thở dài bất lực rồi đi ra ngoài. Bên ngoài cửa hai anh cảnh sát cũng vừa đi đến:“Chào anh, chúng tôi đến vì vụ tai nạn, tài xế đâm cô Trần nói có một chiếc xe ô tô ngược chiều cố ý đuổi theo và có ý định đâm cô ấy, vì tránh chiếc xe đấy mà cô Trần mới bị xe kia đâm phải. Chúng tôi muốn lấy lời khai của cô Trần.” Một anh cảnh sát nói.“Có chuyện vậy sao?” Hải Nguyên ngạc nhiên nhìn anh ta.“Chúng tôi cần lời khai của cô nhà để xác minh lại.”Hải Nguyên nhìn vào trong phòng bệnh rồi quay lại nói: “Cô ấy hiện tại không ổn lắm, có lẽ là không giúp gì được các anh, nhưng tôi muốn biết rõ hơn về chuyện này.”“Vậy anh hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” Anh cảnh sát lịch sự nói.“Được.” Hải Nguyên trả lời rồi nói với cô y tá vừa bước vào phòng: “Chị để ý cô ấy dùm tôi một lát nhé!”“Vâng.” Cô y tá trả lời rồi tiếp tục công việc của mình. Hải Nguyên nhìn Khánh Đan đang nằm trên giường một lúc rồi cùng cảnh sát đi.Hải Nguyên ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng rối loạn vô cùng. Lời khai của tài xế chẳng có chút bằng chứng nào, cảnh sát cũng nói có thể đấy chỉ là biển số giả, mọi manh mối đều cắt đứt. Họ nói có thể tài xế bịa chuyện để giảm tội, nhưng anh lại cảm thấy ông ta không nói dối, trước khi Khánh Đan tỉnh lại cô cũng mê sảng, giọng nói yếu ớt