
ánh Đan nói, anh nhìn cô khẽ cười rồi đi ra khỏi nhà. Dường như giờ phút này anh mới cảm thấy bản thân mình thực sự tỉnh táo. Những hình ảnh về Nhật Lệ không ngừng hiện lên trong tâm trí anh. Đến bây giờ anh mới nhận ra Nhật Lệ hi sinh vì anh nhiều như thế nào. Mâu thuẫn của cô với gia đình cùng vì cô nhất định không chịu học ngành mà bố mẹ cô yêu cầu, nhất định không thi vào trường đại học mà bố mẹ mong muốn. Cô rời khỏi nhà cũng bởi vì cô nhất định không chịu về công ty của bố làm việc mà chạy đến công ty anh giúp anh. Mấy năm qua bất kể anh gặp khó khăn gì đều là cô bên cạnh anh, khi anh buồn cô uống rượu cùng anh, khi anh vui cô chia sẻ niềm vui cùng anh, thậm chí cô còn toàn tâm toàn ý giúp anh đặt buổi tiệc cầu hôn của anh và người con gái khác. Cô làm tất cả mọi chuyện đều vì anh, mỗi bước đi của cô đều là vì anh. Còn anh, anh lại vì người con gái khác mà tổn thương trái tim cô, nỗi đau ấy chỉ một mình cô gánh chịu. Hóa ra anh nợ cô nhiều như thế. Anh nợ cô, cả đời này không thể trả hết được. Anh nhất định phải tìm được cô, đưa cô và con trở về. Nhất định! YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 19Chương mười chín: Sự thật tàn khốcKhánh Đan đưa ly sinh tố lên uống rồi đặt nó xuống bàn và khẽ nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cà phê.“Tôi biết cô sẽ tìm tôi!”Linda bước từ bên ngoài vào rồi ngồi đối diện Khánh Đan, ánh mắt cô chứa đựng đầy sự oán hận, còn Khánh Đan vẫn dịu dàng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình. Nhật Lệ mất tích mấy hôm thì cô nhận được một bưu kiện của Nhật Lệ gửi cho cô.“Chuyện của chúng ta nên được kết thúc rồi!” Khánh Đan dịu dàng nói.“Kết thúc?” Linda nhìn Khánh Đan nhếch mép cười.“Tôi biết người tiết lộ thông tin về tôi là cô.”“Thì sao? Cô chính là kẻ quyến rũ chồng tôi, không phải sao?” Linda nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt chứa đầy sự oán hận.“Tôi biết tôi có lỗi với cô. Tôi cũng không phủ nhận, nếu cô muốn, tôi sẵn sàng trả lại Hải Nguyên cho cô, điều tôi muốn biết là chuyện của mẹ tôi.”“Chuyện mẹ cô chính là hồ li tinh cướp chồng người khác sao? Đúng là mẹ nào con nấy!” Linda nói với giọng khinh khỉnh mỉa mai.“Cô có thể nói tôi nhưng không được phép nói mẹ tôi!” Khánh Đan tức giận nói, nhưng nhớ đến con trong bụng liền cố gắng kiềm chế.“Ha ha, cô đang tức giận sao? Đừng quá kích động. Đây chỉ là một sự thật nhỏ bé thôi, còn nhiều sự thật khủng khiếp khác đang chờ đợi cô đấy! Ha ha ha…” Linda nói và không ngừng cười lên sung sướng.“Sự thật gì?”“Cô là con mồ côi, không ai biết rõ về thân phận của cô ư? Cô nên hỏi lại bà Ngọc Lan xem cô là ai!”“Tôi là ai?” Khánh Đan kinh ngạc nhìn Linda, trong lòng thoáng chút lo sợ.“Mẹ cô là Trần Minh Phương đúng không? Bố cô là Nguyễn Phúc Việt chủ tịch một tập đoàn lớn hơn hai mươi năm trước, mẹ cô chính là vợ bé của ông ta, họ chết trong một tai nạn và cô là người duy nhất còn sống. Sauk hi họ chết, công ty phá sản, cô được sở hữu một nửa trong toàn bộ số cổ phần của bố để lại, số cổ phần đó hiện tại thuộc về bà Ngọc Lan, bạn của mẹ cô. Cô nghĩ xem họ làm sao có được số cổ phần đấy? Tai nạn của bố mẹ cô là tai nạn hay mưu sát?” Linda càng nói, ánh mắt càng trở nên đáng sợ, hướng Khánh Đan nghĩ đến một sự thật đáng sợ, mặt cô trở nên tái mét:“Không đúng, bố mẹ nhận nuôi tôi là ngẫu nhiên.”“Thật sự là ngẫu nhiên sao? Có tiền thì làm gì cũng được!”“Tôi không tin!” Khánh Đan hoảng loạn nói, tay cô run run.Linda mỉm cười nhìn Khánh Đan và đặt tập tài liệu trên bàn. Khánh Đan cầm tập tài liệu, lật đi lật lại vài lần, sắc mặt cô càng trở nên tồi tệ. Những tài liệu này trùng khớp với những gì cô tìm hiểu được và cũng nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô biết.“Còn nữa, cô nghĩ người con trai cô yêu thật sự yêu cô sao?” Linda nói rồi bật đoạn băng ghi âm lên.“Linda, đêm hôm đó là anh sai, anh uống nhiều rượu… anh biết mình làm tổn thương em rất nhiều nhưng xin em hãy tha thứ cho anh…”“Đêm hôm đó Hải Nguyên uống rượu say phải không? Việc anh ấy khiến cô có thai chỉ là ngoài ý muốn. Cô nghĩ anh ấy còn yêu cô sao? Biết đâu những lời anh ấy nói với cô chỉ là giả dối? Còn cô thì ngu ngốc nghĩ anh ấy còn yêu mình!”Những lời nói trong đoạn ghi âm cùng với lời nói của Linda cứ ám ảnh trong đầu cô. Linda đã rời khỏi quán cà phê từ lâu nhưng cô vẫn cứ ngồi im một chỗ sắc mặt nhợt nhạt. Khánh Đan bước đi vô hồn từ quán cà phê trở về nhà, đầu óc trống rỗng, mọi thứ trở nên mơ hồ trước mắt. Tất cả mọi thứ biến mất hết rồi. Sự nghiệp, gia đình, người yêu. Tất cả đều khiến cô đau đớn. Bố mẹ yêu thương cô bao nhiêu năm qua chính là kẻ làm tan nát gia đình cô, khiến bố mẹ cô chết thảm. Tình yêu thương bao nhiêu năm đó đều là giả dối sao? Đều là vì lợi ích sao? Tình cảm của Hải Nguyên dành cho cô cũng là giả dối sao? Anh không cần cô, không cần đứa con trong bụng cô sao? Khánh Đan bước đi từng kỉ niệm hiện về theo từng bước chân nặng nề. Tất cả đều là lừa dối, là giả tạo…“Khánh Đan con đi đâu cả ngày vậy, điện thoại gọi cũng không nghe?” Bà Ngọc Lan thấy Khánh Đan trở về liền chạy ra hỏi han không ngừng.“Em có biết mọi người lo lắng lắm không?” Hải Nguyên