
cũng lên tiếng trách móc nhưng trong lời nói lại có phần quan tâm, lo lắng.“Con sao thế? Sắc mặt sao kém thế này?” Bà Ngọc Lan lo lắng hỏi Khánh Đan.“Lo lắng? Các người lo lắng cho tôi sao?” Khánh Đan nhìn hai người đang đứng trước mặt bằng ánh mắt vừa oán hận vừa đau khổ khiến bà Ngọc Lan sững sờ.“Con nói gì vậy?”“Các người nhận nuôi tôi chẳng phải vì tài sản của bố mẹ tôi sao? Bố mẹ tôi làm sao mà chết bà không nhớ sao? Sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?” Càng nói Khánh Đan càng kích động hơn, nước mắt không ngừng rơi.“Khánh Đan, em đang nói linh tinh cái gì vậy?” Hải Nguyên lo lắng nhìn cô.“Tôi nói linh tinh? Các người… chính các người mới là chủ mưu gây tai nạn hại chết bố mẹ tôi. Còn anh? Anh làm sao có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy? Anh hận tôi vì tôi rời xa anh lắm sao? Anh có thể không cần tôi, có thể hận tôi nhưng anh không thể không cần con anh, nó là con anh!” Khánh Đan đau khổ nói, nước mắt giàn giụa, hơi thở cũng không được bình thường, tay cô không ngừng giữ lấy ngực thở từng hơi khó khăn.“Em bình tĩnh lại đi, em nghe ai nói như vậy? Bình tĩnh lại nghe anh nói!”“Buông tôi ra.” Khánh Đan cố gắng gạt tay anh ra, ném tập tài liệu vào người anh rồi chạy ra khỏi nhà. Bà Ngọc Lan vẫn đứng ngây một chỗ không phản ứng gì. Hải Nguyên nhặt tập tài liệu lên xem qua rồi ngay lập tức chạy ra ngoài tìm Khánh Đan nhưng cô đã biến mất.Khánh Đan thẫn thờ đi ra khỏi nhà như người mất hồn, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, không cách nào ngăn được. Giờ phút này đây cô thực sự không muốn sống trên cuộc đời tàn khốc này nữa. Đến lúc cô nghĩ rằng mình đã có được hạnh phúc đáng thuộc về mình thì tất cả sụp đổ. Người con trai cô yêu thương hóa ra luôn lừa dối cô, đến đứa bé trong bụng cô cũng không cần, người cô gọi là bố mẹ bao nhiêu năm qua bỗng chốc trở thành kẻ hại chết bố mẹ ruột. Hạnh phúc bao nhiêu năm qua của cô hóa ra chỉ là một giấc mơ, chỉ là sự giả tạo. Khi tỉnh giấc lại là một sự thật khủng khiếp đến ghê người. Cô nhận kẻ thù làm bố mẹ, cô yêu chính con trai của kẻ thù và có con với người đó. Cô làm sao có thể nhìn mặt bố mẹ đã chết oan của cô đây? Họ hi sinh tính mạng của mình để đưa cô ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ đó, để hôm nay cô nhận kẻ thù làm cha.Linda đang lái xe trên đường thì thấy một thai phụ đang đi thất thần giữa đường vắng người qua lại, cô bấm còi mấy lần nhưng người phụ nữ trẻ không hề phản ứng mà vẫn bước đi như mộng du.“Khánh Đan, cô muốn chết ư? Vậy tôi toại nguyện cho cô.” Ánh mắt Linda hiện lên sự độc ác rồi cô nhấn ga phóng lên phía trước.“Khánh Đan, cô chết đi! Trở về với địa ngục, nơi đó mới thuộc về cô. Ha ha ha ha…” Nụ cười của Linda tựa như vang từ dưới địa ngục lên khiến người ta có cảm giác ghê sợ, ánh mắt cô không còn chút lí trí nào mà thay vào đó là ánh mắt của quỷ dữ.Đứa bé trong bụng Khánh Đan đạp mạnh cô một cái khiến cô tỉnh táo hơn một chút, cô còn có con, dù cô mất đi tất cả nhưng vẫn còn đứa bé này, nó là con của cô.“Con ngoan, đừng đạp mẹ nữa.”Khánh Đan dịu dàng xoa vào bụng mình. Tiếng động cơ xe ngay đằng sau khiến cô giật mình quay lại và nhìn thấy một chiếc xe đang lao về phía mình, Khánh Đan hoảng loạn ôm bụng chạy, cô chạy được mấy bước bụng đã bắt đầu đau, cô hoảng loạn nhìn về phía sau, chiếc xe vẫn không hề có ý định dừng lại.“Cứu với! Ai cứu tôi với!”Khánh Đan dù đau nhưng vẫn cố gắng ôm bụng nặng nề chạy, miệng cố hét lên nhưng âm thanh dường như không hề phát ra, cô ngoảnh lại lần nữa thì nhìn thấy ánh mắt Linda đang nhìn cô đầy oán hận.Rầm…!Khi Khánh Đan chạy sang bên trái đường thì một chiếc ô tô ngược chiều đã đâm thẳng vào cô khiến cả người cô bị hất lên cao rồi rơi xuống đất. Mọi cảm giác biến mất hết, máu trong người không ngừng chảy ra lênh láng đỏ cả một vùng, Khánh Đan ôm lấy bụng mình, nước mắt không ngừng rơi xuống hòa lẫn máu trên mặt cô khiến mắt cô nhòe đi, trước khi lịm đi cô còn nhìn thấy ánh mắt Linda hoảng sợ nhìn cô trong thoáng chốc rồi lại mỉm cười, nụ cười ghê rợn.“Con của tôi… cứu với…” Khánh Đan đưa tay chới với giữa khoảng không miệng liên tục lẩm bẩm: “Cứu với…” YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 20Chương hai mươi: Rời bỏKhánh Đan được ông tài xế đã đâm cô đưa vào bệnh viện. Ngay sau đó Hải Nguyên cùng bà Ngọc Lan và ông Văn Thịnh cũng vào bệnh viện. Thấy Khánh Đan đang được người ta đưa vào phòng cấp cứu, thần sắc nhợt nhạt, máu vẫn chảy thấm đỏ trên chiếc chăn mỏng, lòng anh đau đớn vô cùng, bà Ngọc Lan thì không ngừng khóc đến nỗi không đi nổi phải để ông Văn Thịnh đỡ. Hải Nguyên nắm lấy bàn tay đầy máu của cô không kìm được nước mắt:“Khánh Đan, em nhất định sẽ không sao đâu.”Khánh Đan nhìn anh rồi lại quay sang nhìn ông bác sĩ, nét mặt ông lúc này cũng căng thẳng đến mức toát mồ hôi hột. Cô nghĩ có lẽ lần này chưa chắc cô đã bình yên mà ra khỏi phòng phẫu thuật.“Xin hãy cứu lấy con tôi, nhất định phải cứu con tôi!” Giọng Khánh Đan vang lên yếu ớt nhìn ông bác sĩ cầu xin. Ông nhìn cô thở dài bất lực, đến tính mạng cô còn khó giữ, ông chỉ có thể cố hết khả năng của mình.“Nhất định phải cứu cô ấy trước!”Khánh Đan nghe an