
c ở bên Hải Minh, cô yêu anh ta mà đúng không?”“Cô muốn ở bên Hải Nguyên mà lại tác thành cho tôi và Hải Minh vậy chẳng phải Khánh Đan và Hải Nguyên sẽ dễ dàng trở về bên nhau sao?”“Tôi sẽ không để cô ta được yên đâu!”Nhật Lệ nhìn Linda đang nhếch mép cười, nụ cười hiện lên sự độc ác đáng sợ khiến cô thấy bất an.“Cô dựa vào lí do đó mà muốn tôi hợp tác cùng cô? Vậy thì cô nhầm rồi! Khánh Đan là chị em tốt của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không hại cô ấy, cô đừng ảo tưởng. Còn nữa, cùng là phụ nữ, tôi khuyên cô dừng ngay những việc ngu ngốc của cô lại.”Nhật Lệ mỉm cười cao ngạo rồi đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, đằng sau còn vang tiếng nói của Linda tràn ngập sự tự tin:“Tôi không nghĩ một người phụ nữ lại muốn con mình sinh ra mà không có bố.” Nhật Lệ khựng lại một chút rồi đi thẳng ra khỏi quán cà phê mà không hề quay đầu lại.“Cậu giúp mình tra một chuyện được không?” Nhật Lệ nói chuyện điện thoại một lúc rồi cúp máy. “Khánh Đan, đây là việc duy nhất mình có thể giúp cậu.” Cô nghĩ rồi đưa tay khẽ đặt lên bụng mình, kết quả ra sao cô không quan tâm, chỉ cần người cô yêu thương vui vẻ.Linda nhìn Nhật Lệ đi khỏi trong lòng càng cảm thấy tức giận, nụ cười tự tin của cô bỗng trở nên méo mó:“Hải Nguyên, em chỉ còn một mình anh thôi, em nhất định phải giành anh lại.” Tay cầm tách cà phê của cô run run khiến cà phê đổ ra chiếc khăn trải bàn trắng muốt tạo thành hai màu đối lập nhau. “Vì sao mọi người đều không cần tôi, đều bỏ rơi tôi?” Nước mắt cô lăn dài trên khóe mi, những kỉ niệm ngày bé không ngừng hiện lên trong đầu. Từ nhỏ bố Linda đã bỏ rơi hai mẹ con cô đi theo người phụ nữ khác, mẹ cô vì vậy mà rất đau khổ, bà không còn quan tâm đến bất kì điều gì, ngay cả cô cũng mặc kệ. Năm Linda mười sáu tuổi, mẹ cô mất, cô sống cùng một bà dì và được sự quan tâm từ mẹ của Hải Nguyên, bà Ngọc Vân vẫn luôn yêu thương cô như con ruột, có thể nói bà Ngọc Vân và Hải Nguyên là chỗ dựa duy nhất của cô.…“Cô Khánh Đan, bưu phẩm của cô này.” Thím Hồng bước vào phòng và đưa cho Khánh Đan phong thư đang cầm trên tay.“Cháu cảm ơn thím.” Khánh Đan mỉm cười và nhận lấy phong thư, bên trên có chữ của Nhật Lệ, trong lòng cô bỗng thấy vui vẻ hơn một chút, cô khẽ mỉm cười. Từ hôm đó đến nay đã gần một tháng Nhật Lệ không liên lạc gì với cô nữa, hôm nay lại gửi thư cho cô. Cô nhớ lúc còn nhỏ, cô và Nhật Lệ thỉnh thoảng cũng hay giẫn dỗi, mỗi lần như vậy hai người lại chuyển cho nhau một tờ giấy, có thể có hoặc không có chữ nào, nhưng nó biểu hiện cho sự hòa hợp, tha thứ.“Khánh Đan, mấy hôm nay Nhật Lệ có liên lạc gì với cậu không?” Thảo Vân vội vàng chạy vào phòng Khánh Đan với trạng thái lo lắng vô cùng.“Không, à có. Cậu ấy vừa gửi cho mình một lá thư.” Khánh Đan đáp, cô khó hiểu nhìn Thảo Vân: “Có chuyện gì à?”“Cậu ấy mất tích rồi.”“Mất tích? Không thể nào!” Khánh Đan ngạc nhiên.“Mấy hôm nay mình không gọi được cho cậu ấy, điện thoại luôn tắt máy.”“Hay cậu ấy về nhà?”“Không thể, trước khi mình đi công tác cậu ấy còn cãi nhau với bố mẹ, mà mình cũng đến nhà cậu ấy rồi, bác gái nói hai tháng nay Nhật Lệ không về nhà lần nào.”“Mình xem lá thư.” Khánh Đan cũng lo lắng, cô vội mở lá thư ra nhưng bên trong là một tờ giấy trắng khiến cả hai đều thất vọng.“Cậu ấy có thể mang đứa bé đi đâu chứ? Khánh Đan mình rất lo lắng!” Thảo Vân sốt ruột không ngừng đi lại trong phòng.“Đứa bé? Đứa bé nào?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn Thảo Vân.“Có một hôm anh Hải Minh uống say rượu, cậu ấy gặp anh ấy ở trong quán bar và…”Đúng lúc đó Hải Minh bước vào, sắc mặc anh thoáng sững sờ:“Em nói thật sao?”“Cậu ấy nói không được cho ai biết! Cậu ấy yêu thầm anh bao nhiêu năm như vậy anh không biết sao?”Hải Minh nghe Thảo Vân nói trán anh khẽ chau lại, anh vẫn biết Nhật lệ đối với anh không phải tình cảm anh em bình thường, nhưng anh vẫn luôn coi cô như em gái. Nhật Lệ không nói ra anh cũng làm như không biết. Tối hôm anh trở về từ Mĩ, anh đã uống rượu rất say, người cuối cùng ở bên anh lúc đó là Nhật Lệ, nhưng sau đó vì anh quá say mà không còn nhớ gì. Sáng ra đã thấy mình ở trong khách sạn. Nghĩ đến đây, dòng kí ức xẹt qua trong đầu anh, bàn tay anh nắm chặt lại nổi lên gân xanh gân đỏ. Anh quay sang nhìn Khánh Đan, gương mặt cô lúc đầu hơi ngạc nhiên rồi từ từ bình tĩnh trở lại, cô im lặng, khuôn mặt bình yên không chút cảm xúc.“Hải Minh.” Khánh Đan nhìn Hải Minh, anh bối rối quay mặt đi chỗ khác. “Anh đi tìm cậu ấy đi, cậu ấy mới là người có thể mang lại hạnh phúc thực sự thuộc về anh.”“Khánh Đan, anh…” Hải Minh nói.“Anh không phải nói gì cả, anh cũng không hề có lỗi với em. Anh quyết định ở bên em, chăm sóc em mới chính là có lỗi với bản thân mình, anh xứng đáng được nhiều hơn thế!” Khánh Đan kiên định nói và mỉm cười dịu dàng nhìn anh.“Con đi tìm Nhật Lệ đi!” Giọng bà Ngọc Lan từ ngoài cửa vang lên đầy dịu dàng và bao dung của một người mẹ. Có thể không ai ngờ được sự việc sẽ tiếp diễn như này, nhưng đây chính là sự an bài của số phận, trước khi cho họ tìm được hạnh phúc thực sự thì phải trải qua muôn vàn khó khăn và đau khổ.“Em chờ anh đưa Nhật Lệ trở về.”Hải Minh nghe Kh