
nhìn theo anh đi rồi lại nhìn quyển truyện trên tay mình mỉm cười nhưng nét mặt lại hiện lên sự u ám.Hải Nguyên sau khi về nhà tắm rửa xong mới lên gường ngồi và lấy quyển sách trong túi ra đọc, quyển truyện này là quyển duy nhất Khánh Đan nhấc lên xem, ánh mắt có chút thích thú nhưng lại đặt xuống mà không mua, anh muốn biết vì sao cô lại thích nó. Bên nhau trọn đời. Phải chăng cô vẫn hi vọng nhưng lại không dám hi vọng?Khánh Đan ngủ dậy cũng đã gần mười hai giờ trưa, cả người cứ như bước từ trong giấc mộng ra, cô uể oải bước vào phòng tắm, hôm qua mệt như vậy nhưng đến khi leo lên giường đi ngủ thì không thể nào ngủ được, đành lôi quyển truyện ra đọc, mải đọc đến gần sáng mới ngủ quên mất. Sau khi ăn trưa Khánh Đan đi loanh quanh khắp các con phố rồi mới trở về nhà, mọi thứ xung quanh dường như vẫn như xưa, ngôi nhà cô nơi cô lớn lên vẫn không có chút gì thay đổi, có chăng chỉ là màu thời gian, tay cô khẽ run khi chạm vào chuông cửa.Thím Hồng nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra ngoài mở cửa, bà sững lại khi nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài cổng:“Bà chủ… bà chủ… cô Khánh Đan về rồi!”“Ai vậy? Thím không mau ra mở cửa cho người ta.” Bà Ngọc Lan đang chơi với cu Bi nên không chú ý lắm, thấy thím Hồng có biểu hiện lạ liền đứng dậy nhìn ra ngoài cửa và thấy Khánh Đan đang đứng đó nhìn bà.“Mẹ, con về rồi.” Khánh Đan nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, thời gian đã làm bà già và tiều tụy đi không ít khiến cô cảm thấy xót xa.Bà Ngọc Lan nghe cô nói vậy tự nhiên nước mắt không ngừng chảy ra:“Con sao bây giờ mới chịu về? Đi biệt bảy năm trời, con có biết mẹ lo lắng cho con không?”“Mẹ, con xin lỗi.” Nước mắt Khánh Đan cũng không ngừng rơi, cô ôm lấy bà mà khóc. “Mẹ, con trách lầm mẹ, con sai rồi, hu hu…”“Đứa bé ngốc, con về là tốt rồi!” Bà Ngọc Lan đặt tay lên vai cô vỗ về, giọng nói dịu dàng, miệng bà khẽ mỉm cười. Bao nhiêu năm nay, việc Khánh Đan bỏ đi vẫn là nỗi đau không thể nguôi đi trong lòng bà. Tuy bà không phải là người hại chết bố mẹ Khánh Đan nhưng cũng vì một lần xúc động mà bà nói ra việc ông Nguyễn Phúc Việt ngoại tình cho vợ ông ấy biết. Nếu không vì bà nói ra thì có lẽ vợ ông sẽ không tìm cách trả thù mẹ con Khánh Đan mà gây ra tai nạn thảm khốc ấy. Khi mọi chuyện xảy ra, bà rất hối hận, bà đã thuê người tìm tung tích đứa bé bị ngã xuống núi nhưng không tìm thấy. Không ngờ mấy năm sau Hải Minh lại vô tình đưa Khánh Đan trở về bên bà, bà nhận ra Khánh Đan là con của ông Phúc Việt và bà Minh Phương nên mới yêu thương cô vì bà cảm thấy có lỗi với gia đình cô chứ không phải vì tài sản đứng tên cô. Bà lấy lại số tài sản đấy vì nó thuộc về cô, thuộc về người bạn xấu số của bà chứ không phải vì chiếm đoạt nó.“Tổng giám đốc, bà chủ tịch gọi điện báo anh tối nay về sớm.” Hoàng Khải bước vào phòng nói, Hải Nguyên đang ngồi dựa trên ghế tay vẫn cầm quyển truyện.“Sao không gọi trực tiếp cho tôi nhỉ? Cậu bảo là tôi bận lắm không về được.” Anh ngẩng lên nhìn Hoàng Khải một cái rồi lại tiếp tục đọc truyện. Hoàng Khải nhìn quyển truyện trên tay Hải Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, “Tổng giám đốc từ bao giờ thích tiểu thuyết ngôn tình thế này?”.“Bà chủ tịch nói cậu nhất định phải về, hình như là cô ba đã về.” Hoàng Khải giấu suy nghĩ trong lòng mình tiếp tục nói. Hải Nguyên nghe vậy liền đặt quyển truyện xuống mỉm cười rồi đứng dậy, lấy áo vest đi ra khỏi văn phòng.“Anh đi đâu vậy ạ?” Hoàng Khải hỏi.“Về nhà.” Hải Nguyên cười đáp rồi đi mất khiến Hoàng Khải ngơ ngác không hiểu gì, không biết lí do gìổng tông giám đốc lại thay đổi nhanh như vậy, mấy hôm anh Hải Nguyên đặc biệt khác lạ, bình thường chẳng mấy khi thấy anh cười vậy mà giờ anh hay cười hơn lại còn ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình, anh còn chẳng bao giờ động đến mấy quyển truyện đó vậy mà một người lãnh đạm lạnh lùng như Hải Nguyên lại ngồi cả ngày đọc tiểu thuyết. Có phải trời sắp có biến động rồi không?
YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 22.2
“Con về rồi đây!” Hải Nguyên bước vào nhà thấy ông Văn Thịnh, bà Ngọc Lan và Hải Minh ngồi chơi cùng hai đứa trẻ rất vui vẻ, bà Ngọc Lan thấy anh về liền lên tiếng trách móc:
“Sao giờ con mới về? Điện thoại gọi cũng không được?”
“Điện thoại con hết pin mà.”
“Khánh Đan về đấy!” Bà nói.
“Vâng. Ôi mùi gì thơm thế hả thím?” Hải Nguyên nói rồi chạy vào bếp xem, bà Ngọc Lan nhìn theo anh khó hiểu, bao nhiêu năm nay chẳng phải Hải Nguyên luôn chờ Khánh Đan trở về sao, giờ Khánh Đan trở về Hải Nguyên lại chẳng có chút phản ứng gì.
Hải Nguyên đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Khánh Đan cùng Nhật Lệ từ tầng hai đi xuống, anh khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Con chào thím ạ.” Giọng nói của bé Tuyết vang lên rất ngọt ngào, mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn bé Tuyết, cô bé đang chạy lại gần Khánh Đan cười toe toét khiến Khánh Đan thoáng ngây người ra phút chốc.
“Con chào cô hả?”
“Vâng, thím không phải là người ở bên nước ngoài mọi người hay kể ạ? Mẹ con cũng hay kể về thím mà, hì hì.”
“Con phải gọi cô là cô chứ!” Khánh Đan mỉm cười nhìn cô bé: “Con tên là Tuyết phải không?”
“Vâng ạ.”
“Thím ơi, chú Hải Nguyên ở nhà rất nhớ thím đấy,