Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323845

Bình chọn: 8.5.00/10/384 lượt.

ện thoại này. Có một lần bé Tuyết vào phòng Hải Nguyên lấy điện thoại ra chơi và bật đoạn ghi âm này lên, lúc đấy Hải Nguyên mới hiểu vì sao lúc tai nạn trọng bệnh viện cậu lại nói chú ấy không cần con của hai người. Còn đoạn ghi âm này có lẽ là lúc Hải Nguyên và Linda cãi nhau vô tình được ghi âm lại.”

“Hóa ra là như vậy.” Khánh Đan cười buồn.

“Có thể bắt đầu lại thì đừng bỏ lỡ nữa.”

“Mọi chuyện đã qua rồi mà.”

“Nếu mọi chuyện đã qua rồi thì hà cớ hai người lại sống cô độc bao nhiêu năm qua? Nếu không thể quên thì sao không quay lại bên nhau? Đã lỡ mất nửa đời người rồi cậu còn muốn tiếp tục trốn tránh nữa à?”

Khánh Đan nghe Nhật lệ nói, cô im lặng rồi kéo chăm chùm qua đầu: “Mình buồn ngủ rồi!”

“Haizz…” Nhật Lệ nhìn Khánh Đan thở dài rồi cũng nằm xuống và tắt điện đi.

“Mọi người tập trung lại đây một chút nào.” Hải Nguyên bước vào văn phòng, đi theo anh là Hoàng Khải và Khánh Đan. Trong phòng làm việc, các nhân viên đang bàn tán xôn xao về cô gái đi cùng Hải Nguyên, khi thấy anh bước vào tất cả đều im lặng.

“Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Khánh Đan, cô ấy sẽ phụ trách dự án xây dựng cô nhi viện cùng tôi.”

“Chào mọi người, tôi là Trần Khánh Đan, mong mọi người sau này giúp đỡ nhiều hơn.” Khánh Đan bước lên mỉm cười nói, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

“Nghe nói chị vừa từ nước ngoài trở về, rất vui được làm việc với chị.” Một cô gái bước lên nhìn cô rất thân thiện.

“Đi, anh đưa em tới phòng làm việc.” Hải Nguyên nói rồi kéo tay Khánh Đan đi. “Hoàng Khải, lát cậu mang tài liệu sang cho Khánh Đan nhé.”

“Cô ấy là ai vậy?”

“Nghe nói cô ấy sau này sẽ là viện trưởng của cô nhi viện đấy?”

“Quan hệ gì nhỉ? Tổng giám đốc chưa bao giờ đối đãi với nhân viên như vậy.”

“Anh Khải, ai vậy?”

“Tôi không biết! Mọi người ai làm việc nấy, đi làm việc đi!” Thấy mọi người bàn tán không ngừng Hoàng Khải lắc đầu rồi cũng đi mất.

Từ sau khi Khánh Đan đến công ty làm việc lại phụ trách một dự án lớn như vậy, các nhân viên nữ lại được cơ hội buôn dưa lê bán dưa chuột, nhân viên nam tuy không tham gia câu chuyện nhưng cũng không khỏi nghi ngờ. Một dự án lớn, bao nhiêu người muốn nhưng Hải Nguyên không giao cho ai mà lại giao cho một cô gái ngoài ngành chẳng hiểu gì, đó là kết luận của họ sau vài hôm quan sát vị giám đốc mới này. Lại thêm việc Hải Nguyên ngày ngày cùng Khánh Đan đi làm rồi lại cùng tan ca khiến các cô gái càng không vừa lòng. Hải Nguyên là ước mơ của bao nhân viên nữ trong công ty, anh không hề để ý một ai vậy mà cô gái này mới xuất hiện đã chiếm mất vị trí trong mộng của họ.

“Tôi tra qua lí lịch ở phòng nhân sự rồi, hình như cô ta không có bất kì mối liên quan gì tới tổng giám đốc.” Một cô gái nói.

“Tôi nghe nói cô ta là em của tổng giám đốc.” Cô kia đáp.

“Làm sao có thể, cô ta họ Trần, tổng giám đốc họ Dương. Hơn nữa cách quan tâm đó đâu phải anh trai em gái. Hơn nữa cô ta không phải trong ngành, dựa vào đâu mà mới đến đã làm giám đốc?”

“Hay là… đổi tình lấy địa vị?”

“Xã hội này thật ghê gớm!” Cô gái than vãn. “Tôi cũng không tệ vì sao anh ấy không chịu nhìn tôi một cái nhỉ?” Cô ta nói rồi nhìn mình trong gương và tô thêm một chút son lên môi.

Khánh Đan ở bên trong phòng cô đều nghe thấy hết, đợi hai người nói hết cô mới cầm cốc trà bước ra, hai cô gái kia nhìn thấy Khánh Đan liền cúi mặt vội đi mất, Khánh Đan khẽ mỉm cười và coi như không có gì xảy ra. Cô đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì thấy Hải Nguyên đứng đó. Cô khẽ mỉm cười không nói gì mà đi thẳng vào phòng làm việc. Sự ghen ghét đố kị lần nhau giữa các nhân viên cô nghe nhiều rồi nên cũng không cảm thấy có gì phải buồn cả, những chuyện đau khổ hơn cô cũng trải qua rồi, mấy lời nói này có là gì, nhưng đôi khi cô cũng cảm thấy họ nói đúng, có những người làm việc bao nhiêu năm, bỏ ra không ít công sức tâm tư mới có được vị trí xứng đáng, cô chỉ là một giáo viên dạy múa, không có kiến thức chuyên môn, dựa vào đâu mà cô được làm giám đốc phụ trách một dự án lớn? Mấy hôm sau đó không khí công ty trở lên tĩnh lặng hẳn, ai đi qua cô cũng khép nép sợ cô mà trách xa cô, hỏi nguyên nhân cô mới biết hai nhân viên nữ kia đã bị sa thải.

“Sao anh lại sa thải hai người đó? Họ có làm gì sai đâu.” Khánh Đan bước vào phòng làm việc của Hải Nguyên, giọng nói của cô có vẻ không vui lắm, Hoàng Khải cùng mấy người ngồi đó ngạc nhiên quay lại nhìn cô.

Hải Nguyên ngẩng lên nhìn Khánh Đan nói: “Mấy cậu ra ngoài trước đi.”

Hải Nguyên đợi mọi người ra ngoài hết anh mới nói tiếp: “Em nói hai người nào?”

“Hai cô gái nói chuyện trong phòng tạp vụ hôm trước.”

“À, thỉnh thoảng cũng có một số nhân viên năng lực không đủ bị sa thải, có gì mà em ngạc nhiên chứ?” Hải Nguyên dịu dàng.

“Là như vậy sao? Em thấy thành tích của họ không tồi, là chuyện hôm đó mà anh đuổi họ sao?

“Một nhân viên tốt phải biết cái gì nên nói, không nên nói, phải biết tin vào sự sắp xếp của cấp trên. Họ không làm được thì đừng ở lại đây nữa.”

“Sao anh lại bá đạo như thế?” Khánh Đan bực mình.

“Đây là yêu cầu tối thiểu của anh!”


XtGem Forum catalog