
o nhà đi.”Bà Ngọc Lan nghe tiếng thím Hồng đang nói ngoài cửa cũng ngẩng lên mỉm cười:“Cháu đến rồi hả? Mau vào đây ngồi, trưa nay ở lại ăn cơm luôn với gia đình.”“Cháu chào cô, hôm trước cháu đi du lịch nên mua về cho cô ít quà ạ.” Phương Linh mỉm cười rồi đặt hộp quà lên bàn.“Cháu khách sáo làm gì, là người nhà cả mà.”“Anh Hải Nguyên không có nhà à bác?”“À, Hải Nguyên hôm nay đưa bé Tuyết đi chơi rồi không biết trưa có về ăn cơm không, để bác gọi nó về.” Bà Ngọc Lan đang định cầm điện thoại gọi cho Hải Nguyên thì nghe giọng anh bên ngoài.“Mẹ, con về rồi.” Theo sau anh là tiếng bé Tuyết ríu rít cười nói với Khánh Đan. Trong phút chốc Phương Linh bỗng sững lại, trông họ như một gia đình vậy, thật xứng đôi.“Các con về rồi à. Phương Linh đến chơi đấy.” Bà nói.Phương Linh nhìn Hải Nguyên mỉm cười nhưng anh cũng không biểu hiện gì.“Chị Khánh Đan…”“À, con chưa biết nhỉ, Khánh Đan là con nuôi của bác.”“À, vâng.” Trong mắt cô thoáng hiện lên sự thất vọng, xem ra những gì bạn cô nói đều là sự thật, lại thêm bé Tuyết liên miệng gọi Khánh Đan là thím chắc không thể sai được, có lẽ dù cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng vô ích, trái tim Hải Nguyên sẽ mãi mãi không dành cho cô.“Mẹ, con xuống phụ thím Hồng nấu cơm.” Khánh Đan nói rồi đi xuống bếp, Hải Nguyên thấy vậy cũng đi theo cô.“Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”“Em nghĩ gì?” Khánh Đan lạnh nhạt trả lời anh.“Về cô ấy.” Hải Nguyên nói rồi hướng mắt về phía Phương Linh ngoài phòng khách. “Anh với cô ấy không có gì cả em đừng hiểu lầm.”“Anh với cô ấy thì liên quan gì đến em.”“Chẳng phải từ khi em thấy cô ấy thường xuyên xuất hiện ở công ty nên em lảng tránh anh sao?”“Anh đừng tự cho mình là trung tâm vũ trụ, không yêu anh không được.” Cô lạnh lùng trả lời rồi đi vào bếp bỏ mặc Hải Nguyên ngẩn người với câu nói của cô. Nhật Lệ trong bếp nhìn anh mỉm cười rồi đưa cho anh rổ rau:“Này, chú nhặt rau đi!”“…”“Ngây ra đó làm gì, nhặt rau đi!”“Sao cô ấy có thể lạnh lùng như vậy nhỉ?” Hải Nguyên khẽ than rồi nhìn Khánh Đan đang chăm chú làm bếp không thèm để ý đến sự tồn tại của anh.“Với cô ấy, phải dùng biện pháp mạnh.” Nhật Lệ nói.Hải Nguyên nhìn Nhật Lệ chỉ thấy cô nhướng mày tỏ ý đồ với anh.“Cô ấy mà biết bị bạn thân mình bán đứng thì buồn lắm!”“Chú đừng tỏ ra thanh cao, tôi đang giúp chú đấy! Tôi là bạn cô ấy nhưng cũng là chị dâu của chú, giúp chú cũng không thiệt đi đâu, phải không?” Nhật Lệ nói rồi bỏ ra ngoài mỉm cười đắc ý. Hải Nguyên nhìn rổ rau rồi lại nhìn Khánh Đan nghĩ ngợi: “Cô ấy liệu có hận mình không nhỉ?”Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải Nguyên liền mở máy lên nghe và đi ra phòng khách:“Mẹ, con ra công trường có chút việc, mọi người ăn cơm trước, không phải đợi con đâu.”“Có chuyện gì vậy anh?” Khánh Đan từ trong phòng bếp đi ra hỏi.“Công trường có chút việc, anh phải đến ngay.”“Em đi với!” Cô nói.“Em cũng đi.” Phương Linh nói rồi không đợi sự đồng ý của anh mà đi ra ngoài cửa.Ba người cùng đi ra công trường. Số lượng vật liệu xây dựng trong hóa đơn và với thực tế không khớp nhau, chất lượng kính được nhà cung cấp chuyển đến cũng không đúng với yêu cầu nên Hải Nguyên đích thân đến xem xét, trong khi Hải Nguyên đang bàn bạc với mọi người bên trong thì Khánh Đan và Phương Linh đi loang quanh bên những tòa nhà đang xây. Cả đoạn đường, hai cô gái đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình mà không hề nói chuyện với nhau. Phương Linh thỉnh thoảng lại liếc sang Khánh Đan như định nói gì nhưng lại thôi.“Em có gì định nói với chị à?” Khánh Đan quay sang nói với Phương Linh.“Chị… còn yêu anh Hải Nguyên không?” Phương Linh nói nhưng thấy Khánh Đan im lặng không trả lời: “Em xin lỗi, em có phải vô duyên quá không? Em chỉ muốn biết tình cảm của chị thôi.”Khánh Đan nhìn Phương Linh một lúc, cô khẽ mỉm cười: “Phương Linh yêu Hải Nguyên phải không? Nếu em yêu anh ấy thì cứ theo đuổi anh ấy đi.”“Nhưng người anh ấy yêu là chị.”“Chị với anh ấy chỉ còn là quá khứ, không thể tiếp tục đi bên nhau được nữa.”Phương Linh nhìn Khánh Đan, nét mặt Khánh Đan khi nói câu này bình thản tựa như đang kể một câu chuyện rất xa xưa, bất giác cô thấy tình yêu của bản thân mình nhỏ bé vô cùng so với cô gái kia. Câu chuyện của hai người họ cô biết, những đau thương mà họ phải chịu e rằng cô không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Khánh Đan từng là một cô gái vui vẻ đáng yêu mà bây giờ lại trầm lặng như vậy, có ai tin cô đã quên được chuyện quá khứ, có lẽ chỉ là đang trốn tránh, không dám đối mặt.Sau khi giải quyết xong mọi việc, Hải Nguyên đi đến chỗ Khánh Đan và Phương Linh đang đứng. Đột nhiên Khánh Đan thấy mình bị Hải Nguyên đẩy mạnh, ngã xuống đất. Cô nghe tiếng rầm rất to bên tai mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy Hải Nguyên đã nằm dưới đất, máu từ trên đầu chảy xuống cô vội vàng chạy lại phía anh nằm đỡ anh lên:“Em không sao chứ?” Anh hỏi cô.“Em không sao. Hải Nguyên anh sao rồi?”Không thấy Hải Nguyên trả lời cô hoảng hốt: “Hải Nguyên, sao anh lại đỡ cho em chứ?” Cô nhìn anh nước mắt đã bắt đầu giàn giụa trên khuôn mặt.“Ngốc, anh không sao, đừng có suốt ngày khóc thế được không