XtGem Forum catalog
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323910

Bình chọn: 8.5.00/10/391 lượt.

quan sát tất cả mọi người, mỗi người mang trong mình một vẻ mặt khác nhau. Ngồi ở vị trí này thật không dễ dàng gì. “Hải Nguyên, em sẽ thật cố gắng để giữ vị trí này cho anh, anh có phải vẫn luôn ở bên em không?”

“Nếu mọi người chỉ ở đây để tranh luận về vị trí này thì cuộc họp có thể kết thúc được rồi!” Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng họp. “Hoàng Khải, mang tất cả tài liệu về các dự án anh Hải Nguyên phụ trách về văn phòng cho tôi!”

Hoàng Khải nhìn người phụ nữ vừa ra khỏi phòng họp bất giác thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Quả thực Hải Nguyên không hề nhìn lầm người. Cô gái kia nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh nhưng thực chất lại mạng mẽ vô cùng. Có cô ấy, anh tin công ty nhất định không xảy ra chuyện gì.

Khánh Đan nhìn đống tài liệu cao như núi ở trên bàn, khẽ than thầm. Những con số nhảy trước mắt cô như trêu ngươi. Đã rất nhiều năm cô không động đến những công việc này, giờ cảm thấy thật khủng khiếp, tất cả cô đều phải học lại từ đầu. Cũng may trước đây cô từng làm ở công ty của Hải Minh một thời gian, lại thêm sự giúp đỡ nhiệt tình của Hoàng Khải nên cũng nhanh làm quen với công việc.

Mọi người trong công ty từng coi thường cô, nay thấy năng lực giải quyết công việc của cô nhanh chóng lại chuyên nghiệp như vậy thì ngạc nhiên vô cùng. Công ty dần dần trở về đúng quỹ đạo của nó và tiếp tục phát triển. Thời gian cứ như vậy qua đi, Khánh Đan mỗi ngày đều chăm chỉ đi làm, tan ca lại đến bệnh viện. Có những hôm làm không hết việc thì cô lại mang tài liệu đến bệnh viện tiếp tục làm, dần dần trở thành thói quen của cô.

“Thím ơi, hình như chú tỉnh rồi.” Tuyết nói rồi lay lay Khánh Đan, cô vẫn chăm chú đọc tài liệu trên tay không hề ngoảnh lại.

“Tuyết, con trật tự một chút để thím làm việc nào, tay chú cử động là do phản xạ cơ thôi.”

“Chú tỉnh lại thật mà thím!”

“Nào, con để thím làm nốt đi nào.” Cô dịu dàng nói.

Hải Nguyên nghe giọng nói của cô, nghe cô xưng thím một cách ngọt ngào mà tự nhiên như vậy trong lòng thấy hạnh phúc vô cùng. Trước đây cô không cho Tuyết gọi là thím bởi cô chưa phải là vợ của anh. Cuối cùng cô đã chịu chấp nhận. Hải Nguyên nhìn Khánh Đan đang chăm chú đọc tài liệu, nét mặt cô cương nghị mà vẫn dịu dàng, trán thỉnh thoảng nhíu lại trầm tư suy nghĩ. Cô trong kí ức của anh là một cô gái vui vẻ hồn nhiên, thích ỷ lại nhưng bây giờ trước mặt anh là một người phụ nữ trưởng thành, độc lập. Cơ thể cô cũng gầy hẳn đi, có lẽ cô đã rất vất vả, vừa chăm sóc anh lại vừa lo cho công ty trong thời gian anh hôn mê. Những suy nghĩ ấy khiến anh đau xót vô cùng, không biết bao nhiêu lần trong cơn mê nghe cô nói chuyện, nghe tiếng cô khóc khi nói về những khó khăn trong công ty anh rất muốn tỉnh dậy ôm lấy cô, anh ủi cô nhưng anh không cách nào tỉnh lại được. Hải Nguyên khẽ nắm lấy bàn tay gầy gò của cô đang đặt trên giường, môi mấp máy gọi tên cô.

Khánh Đan cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình nhưng lại không phải bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ, suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến trái tim cô bất giác run lên, cô quay người lại nhìn. Hải Nguyên đang nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, bàn tay anh nắm chặt tay cô.

“Hải Nguyên, cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại. Em đợi giây phút này đã lâu lắm rồi.” Khánh Đan nhìn anh, nước mắt không ngừng trào ra. Hải Nguyên nhìn cô khẽ cười, anh đưa tay lên lau nước mắt đang vương trên má cô.

“Những gì em nói anh đều nghe thấy hết, làm sao anh nỡ bỏ mặc em không lo được chứ!”

“Sau này anh không được phép rời xa em nữa!”

“Tuyệt đối không!”

Hải Nguyên nhìn Khánh Đan mỉm cười, trong mắt cô bây giờ không có bất cứ ưu phiền gì nữa, chỉ còn lại hình bóng anh và nụ cười hạnh phúc còn nguyên vẹn trên môi. Cô khẽ dựa vào người anh thì thầm.

“Hải Nguyên, em yêu anh.”

Hải Nguyên nghe cô nói cũng đáp lại:

“Anh cũng yêu em! Suốt đời suốt kiếp chỉ yêu mình em!” YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – NGOẠI TRUYỆNNgoại truyện.1. Văn phòng tổng giám đốc.Nhân viên trong công ty nhìn thấy người con trai đi vào từ bên ngoài, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, dường như không hề thay đổi sau một năm hôn mê trong bệnh viện. Anh nhìn cách bày trí trong các văn phòng trong công công ty không khỏi ngạc nhiên. Không biết đây có còn là công ty của anh không nữa, màu sắc đâu ra mà nhiều như vậy, hoa cũng xuất hiện ở khắp nơi. Mấy cô gái nhìn thấy anh thì mặt xanh mét, hết nhìn anh lại nhìn mấy chậu hoa trang trí trên tường. Dương Hải Nguyên không thích hoa cũng không thích văn phòng trang trí quá nhiều màu sắc, thế giới của anh chỉ có màu đen và màu trắng. Ai cả gan thay đổi văn phòng của anh?“Chào tổng giám đốc!” Mọi người nhìn thấy anh đồng thanh lên tiếng chào rồi lủi mất không ai dám tiến lại gần anh, chỉ sợ anh sẽ bực mình nổi giận. Hải Nguyên gật đầu với mọi người rồi đi vào trong.Qua cánh cửa kính trong suốt anh nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc ghế của mình đang cúi đầu đọc tập tài liệu trên tay, trên môi cô vẫn thoáng hiện nụ cười hạnh phúc. Anh nhìn lọ hoa đỗ quyên được đặt trên bàn, nhìn căn phòng mới mang phong cách của cô. Thực ra thì cũng không khó coi lắm, rất có sức sống!“Chào t