
nói cho cậu nghe. Nhưng cậu hãy giúp tớ, chỉ một thời gian thôi.
Thấy lời nói chí tình của Duy làm Mạnh cũng một chút xiêu lòng. Anh chàng gật đầu. Ngay sáng ngày hôm sau, cuộc họp ban quản trị đã được tiến hành. Đoàn Duy dõng dạc :
– Để tăng mức độ khắng khít và đạt hiệu quả cao. Tôi quyết định chọn thêm một thư ký riêng, sẽ là thư ký thứ hai sau cô Phương Anh. Nhưng chức vụ này thì hoàn toàn khác, người này có thể thay tôi quyết định và sẽ làm theo ý kiến chỉ đạo của tôi từ xa. Người này do chính tôi lựa chọn, hôm nay sẽ ra mắt quý vị. Đây, là Tiến Mạnh, thư ký của tôi.
Ánh mắt Trần Kiên tỏ vẻ đã đoán trước được ý đồ của Duy nhưng anh không quan tâm điều đó. Tiến Mạnh đứng dậy và có đôi lời phát biểu :
– Đây là một thử thách mới, tôi sẽ đương đầu với nó để giúp bạn tôi, là Đoàn Duy. Chúc hợp tác tốt !
– Chúc hợp tác tốt !
Một thử thách mới, đương đầu mới. Mạnh và Duy bắt tay nhau dưới ánh mắt cay nghiệt từ Trần Kiên đem lại. Nhưng, khi chiến đấu, đã có thêm một người bạn đồng hành thì cuộc chiến ấy sẽ trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều. Đặc biết khi bên ta có người mà ta tin tưởng.
Chap 25 :
Một đêm không ngủ được. Nam ngồi dậy và mở Yahoo, anh không có thói quen xài Yahoo cho tới khi gặp Yến. Nick của Yến không sáng, nhưng Nam vẫn cứ gửi tin offline :
– Anh biết bên Việt Nam là buổi chiều, nhưng nick của em không sáng có nghĩa là em không muốn gặp một ai đó. Anh nghĩ đó là anh, có phải vậy không?
– Anh biết có nói gì thì em cũng nghĩ anh là người bạc tình. Nhưng em cũng hiểu mà, lúc anh giận lên thì anh đâu phải là anh nữa.
– Anh đã sai khi ngu ngốc nói lời chia tay với em. Vì từ đó đến nay, anh không ngừng nhớ em, và nhận ra anh yêu em rất nhiều.
– Phải chi có em bên cạnh, vùi lấp nỗi cô đơn của anh thì hay biết mấy. Yến, cho anh xin lỗi ! Xin lỗi, Bảo Yến từng là của anh.
Nam chùi nhanh hàng nước mắt khi phát hiện nó rớt trên phím laptop.Nhưng anh không hay Bảo Yến đang invisible, cô cũng im lặng mà lặng lẽ lau nước mắt. Gập laptop lại, Bảo Yến ra về. Cô vẫn còn yêu Nam nhiều lắm, còn em bé của hai người nữa. Hôm nay đi mua thức ăn, Lâm nghĩ ngợi gì đó rồi lựa chọn rất nhiều thứ về và bắt đầu nấu nướng. Tuệ Lâm cũng trổ tài nấu món Việt dù không thực sự ngon và bắt mắt, gọi điện thoại cho Duy. Anh nghe rất gấp :
– Gì vậy em ?
– Chừng nào anh xong ?
– Anh cũng không biết, hôm nay anh bận lắm.
– Chừng nào xong anh tới nhà em được không ?
– Ừ. Anh sẽ ghé !
Duy tắt máy và tiếp tục cùng Mạnh lục lọi hồ sơ mà cả hai đã thu gom lại trong cả tuần nay về Trần Kiên và bà Ngô Ngọc Quế. Tiến Mạnh nói :
– Rõ ràng không sai mà, tìm mãi cũng ra gã thám tử mà ba cậu từng thuê để theo dõi họ. Họ có gian tình từ rất lâu rồi. Chỉ chờ lúc ba cậu qua đời là công khai mối quan hệ thôi.
– Vậy họ đã là một cặp tình nhân từ rất lâu sao ? Trời ơi, tội cho ba của tớ… Ước gì tớ có thể biết vì sao ông ấy chết…
– Cũng dễ thôi. Ba cậu là một đại gia thực phẩm, thế nào thì cái vụ tai nạn ấy sẽ được ghi lại rành mạch. Tớ sẽ cố tìm. Mà sao điện thoại cậu reo mãi thế ?
– Thôi để tớ tắt máy. Hôm nay nhất quyết phải tìm ra cho bằng được.
Duy lạnh lùng tắt máy không nghĩ đến Tuệ Lâm đã kỳ vọng anh sẽ đến để thưởng thức những món ăn mà cô nấu, chờ đến gần sáng thì mọi thứ đã nguội lạnh, có món cũng đã hư. Mà vẫn chẳng có bất cứ một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào đến từ máy của Duy. Lâm có đôi chút thất vọng nhưng vẫn tự an ủi mình chắc là Duy bận nên quên, tuy nhiên, không thể giấu được nỗi buồn trên gương mặt xinh xắn và hay nở nụ cười vốn có. Bảo Yến thức dậy sớm, trông thấy Tuệ Lâm dọn dẹp rồi hỏi :
– Ủa ? Sao lại đổ thức ăn hết vậy ?
– Người ta không tới.
– Tiếc thế. Sao không gọi tớ xuống ăn ?
– Ai mà biết cậu có ở nhà. Lúc này cậu thoắt ẩn thoắt hiện cứ như là ma ấy.
– Đừng mỉa mai bạn bè kiểu đó chứ. Buồn chi mấy thứ đàn ông đó?
– Tớ không có buồn.
– Cậu giấu ai chứ không giấu được tớ.
– Người buồn là cậu thì đúng hơn. Có phải cậu và anh Khoa Nam đã chia tay nhau rồi không?
– Chuyện của bọn này không nhất thiết cậu phải biết đâu.
– Nhưng vấn đề là đứa bé trong bụng cậu cần biết điều đó.
Yến nghe thế sững sờ nhìn Tuệ Lâm, cô nàng cũng không muốn giấu bạn và nói thẳng. Yến giận dữ :
– Cậu theo dõi tớ hả ?
– Xin lỗi cậu. Hôm nọ tớ tìm thuốc lúc cậu sốt, tớ đã trông thấy kết quả siêu âm. Tớ cũng biết tác giả không phải ai khác mà là anh trai tớ.
– Cậu thôi ngay. Đây là chuyện của tớ. Không cần cậu quan tâm !
– Yến, đừng quyết định dại dột mà.
– Cậu im đi. Tớ không muốn nhắc tới vấn đề này nữa. Tớ sẽ xử lí với cậu và sự im lặng của cậu là điều tớ mong chờ nhất. OK !
– Tớ chỉ im lặng tới mức thấp nhất có thể. Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều !
– Điều gì chứ ?
– Đừng có những quyết định ác độc với em bé nha.
Bảo Yến cười khẩy rồi nói trong ẫm uất :
– Cậu nhân từ quá nhỉ ! Nhưng tớ thì không. Tớ chưa có chồng, vừa chia tay với bạn trai, và những lí do như thế thì cậu nghĩ có nên giữ lại đứa nhỏ không? Đó là quyết định của tớ.
– Cậu chẳng lẽ lại vô tình đến thế sao ?
– Không ai tốt cả.
Mạnh và Duy