Old school Swatch Watches
Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325771

Bình chọn: 8.00/10/577 lượt.

ra khỏi công ty khi kim đồng hồ đã điểm 7 tiếng. Cả đêm qua hai anh chàng đã ngủ lại ở công ty và những chiếc ghế làm lưng cả hai sắp gãy. Duy nói :

– Cảm ơn cậu ! Cậu đã giúp tớ rất nhiều.

– Có gì đâu. Hôm nay không làm phiền nữa nhé. Tớ đã bỏ lỡ tối thứ 7 bên vợ sắp cưới rồi. Tớ không thể lỡ thêm ngày chủ nhật đâu.

– Cũng được.

– Mà nè …

– Chuyện gì nữa ?

Tiến Mạnh nháy mắt dí dỏm :

– Có nhớ hôm qua cuộc điện thoại cuối cùng cậu nhận được là của ai không?

– Tuệ Lâm. Có chuyện gì hả ?

– Đúng là kinh nghiệm yêu đương của cậu kém quá. Tối thứ 7 mà gọi điện thoại cho cậu thì chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt. Mà cậu lại lạnh lùng tắt

Duy bước ra ngoài và chờ trong vài phút, lát sau Tuệ Lâm mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của Đoàn Duy đã làm xua tan tất cả. Đặt Tuệ Lâm xuống giường và nhẹ nhàng hôn lên má, lên tóc và lên mũi cô, Lâm véo mũi anh :

– Hôn gì mà lắm thế !

– Anh đền bù ngày hôm qua thôi mà.

– Có biết ngày hôm qua người ta định tạo bất ngờ cho anh không ?

– Sorry mà. Sẽ không có mấy lần thất hứa vậy nữa đâu.

– Anh đã nói sẽ không làm em thất vọng nữa đó nha. Anh đừng quên lời nói đó !

– Anh sẽ cố gắng thực hiện thật tốt. Được không em?

– Chỉ muốn hôn anh ngay lúc này thôi.

Bảo Yến tình cờ đi ngang, cánh cửa đóng không chặt làm cô vô tình thấy được cảnh tình tứ của Lâm và Duy. Yến chỉ nhoẻn cười và rời khỏi nhà. Bà Quế và ông Kiên đang bí mật gặp gỡ tại nhà ông Kiên, bà Quế vừa tới đã hậm hực quăng xấp ảnh, Trần Kiên ngạc nhiên ngồi xuống nhìn, đó là những tấm ảnh của ông và Tuệ Lâm trong những lần đi chung. Ông Kiên hỏi :

– Chuyện gì vậy em?

– Con bé này có quan hệ gì với anh? Sao anh lại thân mật với con bé thế ?

– Em ghen hả?

– Anh biết em tức giận hoàn toàn không phải vì ghen mà.

– Nó chỉ là cháu gái của anh.

– Cháu gái? Có cần thiết phải vậy không? Em chẳng biết anh có cháu gái nào cả.

– Nó gọi anh là bác nhưng thực sự là con gái của chị gái anh. Nó ở Mỹ về, em biết cô bé này mà.

– Em không tin đây chỉ là đứa cháu gái của anh. Em có cảm giác rất thân quen với nó.

– Chỉ vì em có ấn tượng tốt với cô bé mà thôi. Không phải là đứa trẻ em nghĩ đâu.

– Em không tin rằng đứa con của em đã chết. Em chỉ cần xét nghiệm ADN là biết ngay thôi.

– Anh cấm em đấy !

Trần Kiên siết chặt đôi vai bà Quế mắt long sòng sọc đầy những ngọn lửa thù hận :

– Chúng ta ngồi chung một thuyền. Anh cấm em làm điều đó. Nó đang là mồi nhử Lý Đoàn Duy, em biết không?

– Đừng để em biết sự thật anh giấu con ở đâu.

– Anh nói nó đã chết rồi thì em cứ tin là nó đã chết rồi đi. Bây giờ em cũng đang có một đứa con trai, em còn đòi gì nữa.

– Em đã dối lòng mình nhiều năm qua rồi, em phải sống với một người mà em không hề thương yêu, phải nuôi một đứa con mà em không mang nặng đẻ đau. Em là phụ nữ, em không mang trái tim lạnh lùng và sắt đá như anh.

– Em hãy tự hỏi ai mang cho em những đau đớn đó. Là anh hay là chính Lý Gia Đoàn.

– Cả hai người. Vì cuộc chiến day dứt của hai người mà tôi trở thành người đáng thương như thế này đây.

Bà Quế trong cơn bức xúc đã chạy ra khỏi nhà Trần Kiên rồi va phải vào một chiếc Taxi đang bon bon lao tới. Bà bị hất mạnh về phía trước, Trần Kiên chạy ra và hoảng loạn :

– Quế, Quế à, tỉnh lại đi ! Ngọc Quế !

********************************************************

Duy vẫn đang ngồi nhìn ngắm Tuệ Lâm làm bánh donut, Duy đánh trứng không đều nên trông bánh không đẹp. Duy nói :

– Em biết nhiều thứ đấy chứ.

– Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.

– Đâu có.

– Anh Duy, điện thoại của anh.

Duy chạy lại túi áo lấy điện thoại ra, tặc lưỡi khi đó là số máy của Trần Kiên :

– Có chuyện gì vậy ?

– Tới bệnh viện nhanh đi, Ngọc Quế xảy ra chuyện rồi !

– Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?

– Tai nạn. Tới nhanh đi !

Duy nghe xong nói gấp :

– Lâm, mẹ anh bị tai nạn. Anh phải đi gấp !

– Em đi với anh.

– Thôi đi, chưa biết mọi chuyện ra sao. Có gì anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em.

– Được rồi.

Duy lái xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà Quế cũng vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Duy hỏi bác sĩ :

– Mẹ tôi có sao không bác sĩ ?

– Chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng không tụ máu bầm. Yên tâm ! Ngoài ra chỉ là mấy vết xơ xác.

– Được rồi, cảm ơn !

Bác sĩ và y tá vừa đẩy băng ca đi, Duy đã xách áo ông Kiên xô vào tường tức tối :

– Ông làm gì bà ấy thế hả ?

– Mẹ cậu tự lao ra đường.

– Tôi đã nói rồi, tôi cấm ông làm tổn hại tới hai người mà. Ông quên rồi hả?

– Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi lo lắng không kém gì cậu đâu. Biết mà lo lắng đúng chỗ của cậu đi. Đừng ăn nói với tôi kiểu đó.

Xô Duy lại một cái, ông Kiên bỏ đi. Duy không vô thăm mẹ mà đi đăng ký chuyển phòng VIP. Anh chàng bực dọc vì không làm được gì Trần Kiên. Chợt nhớ tới câu lo lắng đúng chỗ. Duy chạy tới hỏi bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho bà Quế xong :

– Cho hỏi…

– Anh là con trai của nạn nhân tôi mới phẫu thuật đó à ?

– Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ …

– Chuyện gì ?

– Mẹ tôi mang nhóm máu gì?

– À, hồ sơ ở đây ghi, bà mang nhóm máu A.

– Nhóm A à?

– Sao vậy?

– Tôi mang nhóm máu B, nhưng ba tôi lại mang