
hỏi :
– Anh đi đâu mà tắt máy cả ngày vậy?
– Công việc đột xuất. Anh quên khuấy là đi cùng em ! Thôi bây giờ mình cùng đi chơi ! Có được không?
– Cũng muộn rồi. Mai phải về Sài Gòn sớm. Thôi anh và em ăn tối tại phòng rồi nghỉ sớm nha.
– Không giận anh chứ?
– Vì công việc mà.
Bữa tối thịnh soạn được đặt trước mặt Duy và Lâm. Cả hai ăn chậm rãi và trao cho nhau những cái nhìn tình tứ, Tuệ Lâm nói :
– Anh có biết hôm nay có điều gì đặc biệt khi em đi chơi một mình không?
– Điều gì?
– Có một ông già, em nghĩ ông ấy là ăn xin. Ông ấy đã nói với em rất nhiều điều … Trong đó có cả tình yêu của chúng ta nữa đó
– Ông ấy nói gì?
– Ông ấy nói chúng ta chỉ có sự khởi đầu đẹp. Còn lúc sau thì rất lận đận.
Duy bật cười :
– Em tin như vậy à?
– Không hẳn. Nhưng…
– Nhưng thế nào?
– Không có gì.
– Thế mà anh cứ nghĩ em nghe xong sẽ quăng thẳng hai chiếc giày vào mặt ông già đó chứ. Điều vô lí thế mà em cũng tin à?
– Vậy anh có chắc sẽ yêu em suốt đời không?
– Chắc. Anh chắc chắn !
Duy nói tỉnh bơ. Thử hỏi làm sao Tuệ Lâm không nghĩ đó là chuyện đùa, nhưng cô chỉ mỉm cười và lấy khăn lau miệng cho anh rồi nói :
– Em sẽ ghi nhớ câu này của anh.
– Vậy thì em cũng nên ghi nhớ thêm một câu nữa : Mặc dù bất cứ ai có nói gì về tương lai của chúng ta, thì em không được phép tin ai khác ngoài anh. Chỉ có anh và em quyết định nó tiếp tục hay đứng lại.
– Sao anh nghiêm túc vậy?
– Để chứng minh cho em thấy anh rất nghiêm túc với tình yêu này.
Buổi tối, cả hai cùng lấy kính viễn vọng để ngắm sao trời. Ngồi tựa đầu bên nhau, tự nhiên Tuệ Lâm cất tiếng nói :
– Nếu được như vậy thì em sẽ cảm ơn Chúa, đã ban cho em một thiên sứ tình yêu !
– Anh không phải thiên sứ. Anh chỉ là Đoàn Duy. Một người phàm xác thịt mà thôi. Chúa chỉ ban cho em một người phàm xác thịt yêu em mà thôi.
– Vậy thì em cũng mong rằng Chúa sẽ luôn đặt người ấy ở bên em suốt đời, cho dù có trải qua bất cứ gian lao sóng gió nào đi chăng nữa. Được không anh?
Duy không trả lời, chỉ xiết chặt Tuệ Lâm hơn. Sáng hôm sau, cả hai trên đường về, chào tạm biệt Đà Lạt. Lúc chạy ngang con đường hôm qua, Lâm đã không thấy ông già ấy nữa. Điều đó làm cô cảm thấy bất an. Phải chăng những dự báo không cơ sở ấy lại là một điềm báo trước thật sự? Ông già kia đã nói chỉ xem cho cô rồi không xuất hiện nữa. Lâm thở dài lo âu, quay sang nhìn Đoàn Duy. Lúc anh nghiêm túc làm việc gì, trông anh lạnh lùng đến đáng sợ. Mà từ lúc hôm qua trở về khách sạn muộn, Duy đã nhiều lúc lạnh lùng như thế. Chuyện gì sắp xảy đến với đôi tình nhân này đây???????????????????
Chap 27:
Bà Quế một buổi sáng đang trong tâm trạng rất tốt ngồi thưởng thức đĩa thức ăn ngon lành. Điện thoại reo lên, bà Quế nói :
– Đã có kết quả rồi phải không?
– Phải.
– Tôi sẽ đến.
Nhận được kết quả từ tay bác sĩ, bà Quế trở về với sự thỏa mãn trên gương mặt xinh đẹp mĩ miều, vậy là kết quả thực sự đã có. Bà đang suy nghĩ tại sao năm xưa mình lại có thể dễ dàng tin Trần Kiên, rằng việc đứa con đã mất sau khi ra đời là thật. Bởi bà đã hôn mê hơn ba ngày mới tỉnh lại. Giả tâm trả thù của con người này quá lớn khiến càng lúc bà càng mất niềm tin bởi đây không phải là động cơ hai người làm những chuyện không nên có. Vừa lúc đó, Tuệ Lâm và Đoàn Duy trở về nhà sau chuyến đi ở Đà Lạt, bà Quế vui hẳn khi Lâm có mặt ở đó…
– Con mua tặng cô khăn lên này !
– Con mua gì thì cô cũng thích.
– Mẹ à, trong mấy ngày con đi, chú Kiên có báo cáo mấy thứ con giao với mẹ không?
– À, có. Mà con đem Tiến Mạnh vào công ty khi nào mà không cho mẹ hay thế?
– Con nghĩ chuyện đó thì đâu có gì to tát đâu mẹ. Mạnh là bạn thân của con.
– Con không tin tưởng gì ai mà phải lôi thằng Mạnh vào?
– Con không nghĩ như vậy. Mà bây giờ con đang là chủ tịch, thì con có quyền. Có phải không ạ?
– Nếu con xem con trên quyền của mẹ.
– Nếu con xem con trên quyền của mẹ, con đã đuổi những người con muốn đuổi lâu rồi.
Tuệ Lâm ngớ người ra trước cuộc đối thoại giữa hai mẹ con. Duy thấy như vậy nên kéo tay cô bạn gái và nói :
– Em trao quà cho mẹ anh xong rồi, anh đưa em về nhé !
– Ơ … Nhưng mà …
– Không nhưng gì hết. Anh sẽ nói chuyện với em sau.
– Vậy anh đưa em tới M&N, em muốn trao quà cho chị Nhã.
– Ok
Duy dắt Tuệ Lâm đi trước ánh mắt giận dữ của bà Quế. Khoa Nam đã trở về Việt Nam sau khi bí mật nhận được một email, Bảo Yến hớn hở ra mở cửa vì Tuệ Lâm nói sẽ về vào sáng sớm…
– Quà của tớ đâu?
Cô đứng chết lặng khi Khoa Nam sức hiện sừng sững trước mặt cô. Yến lùi lại vài bước, Khoa Nam đóng cửa lại rồi cả hai vào nhà, lên phòng riêng của cô. Khoa Nam nói :
– Anh không cần ai nói hết. Anh chỉ cần chính miệng em nói thôi !
– Tôi không có gì để nói với anh cả.
– Nói cho anh biết, em đã có thai với anh đúng không?
– Không có.
– Em thừa biết phải làm sao anh mới quay về đây mà. Không lẽ đến giờ phút này em vẫn còn muốn che giấu điều đó với anh ư ?
– Chúng ta đã chia tay. Chuyện đó có thật hay không thì cũng không có bất cứ liên quan nào đến anh. Chia tay, tức là hết !
– Yến, anh rất thật lòng. Anh chịu trách nhiệm này !