
Em đừng có nghĩ …
– Anh chịu trách nhiệm hả ? Ai cần chứ. Tôi không nghĩ là tôi cần cái chịu trách nhiệm mà anh nói.
– Không phải. Ý anh là …
– Bảo Yến, em phải hiểu là anh không chỉ đơn giản phải chịu trách nhiệm.
– Tôi không cần gì ở anh. Không cần gì hết !
– Vậy tình yêu của anh. Chẳng lẽ em cũng không cần nó ?
Làn môi mỏng nở một nụ cười như mếu, Yến cố không để mình khóc, cô quay lại nhìn Khoa Nam trước khi đẩy anh ra khỏi cửa :
– Tôi không phải là người đặt dấu chấm hết cho thứ anh vừa nói.
– Em gọi tình cảm của chúng ta bằng chứ “thứ” sao?
Yến chỉ im lặng mà không nói gì cả. Nam đứng yên một hồi rồi hít một hơi dài, có lẽ vừa lau nước mắt. Anh nói :
– Vậy thôi được rồi ! Anh không làm phiền em nữa.
Nam vừa đi ra tới đầu phố thì Tuệ Lâm cũng vừa bước xuống Taxi. Hai anh em tròn mắt nhìn nhau rồi dắt nhau đi ăn sáng. Kể lại mọi chuyện, Tuệ Lâm nói :
– Biết vậy em đã không nói ra mọi chuyện qua e-mail.
– Đâu có thay đổi được gì.
– Biết đâu được. Mà lần này anh về, chủ đích của anh chỉ là nhận trách nhiệm thôi. Hay còn vì lí do nào khác?
Khoa Nam cáu kỉnh nhìn cô em gái Tuệ Lâm rồi thở dài rút trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ xíu. Tuệ Lâm bật lên xem thử, thì ra đó là một chiếc nhẫn kim cương. Tuệ Lâm mỉm cười :
– Biết ngay mà ! Nhẫn cầu hôn !
– Thôi bỏ đi ! Dù gì thì anh cũng đã bị cự tuyệt.
– Nhưng lần này Yến quả thực là hơi lạnh nhạt đó. Xưa nay cậu ấy cũng tình cảm lắm kia mà.
– Anh cũng không rõ nữa.
– Phải chi anh đưa chiếc nhẫn này ra trước lúc Yến biết cậu ấy có thai thì đỡ hơn. Ít ra cậu ấy sẽ không nghĩ rằng anh chỉ vì trách nhiệm mà xua đuổi anh thẳng cẳng.
– Anh không cần nhờ e-mail của em đâu. Anh dự định về 1 tháng để cầu hôn và thuyết phục Yến qua Mỹ ra mắt mẹ chứ bộ. Em cũng biết giờ này ở bên Mỹ tuyết vẫn chưa tan, đâu có làm ăn được gì. Mấy nhà hàng của gia đình chúng ta dự định đóng cửa đến hết tháng này luôn đấy.
– Em cũng không biết phải giúp anh bằng cách nào. Nhưng anh hãy nhanh lên ! Bụng của Yến bắt đầu lớn rồi. Dù sao đó cũng là con của anh, cháu gọi em bằng cô đấy.
– Còn em với thằng kia thì sao ?
– Thằng nào?
Khoa Nam cười khinh khỉnh nhìn Tuệ Lâm đỏ mặt…
– Lúc trước anh thấy có thằng đưa đón em về.
– Bữa nào đi. Em sẽ cho anh thấy mặt.
– Vậy thôi về nhà coi sóc bà bầu hộ anh. Anh đi tìm khách sạn nằm một chút, ê mông quá !
– Được rồi.
– Sao không còn cảnh hễ thấy mặt anh là chìa tay xin tiền như còn ở Mỹ vậy nhỉ?
– Em về Việt Nam có việc làm, người ta trả lương đấy. Với lại em đâu tốn tiền như trước.
– Có người tình lo hết chứ gì.
– Ghét anh quá đi ! Thôi em về.
– Ừ.
Đoàn Duy dường như ngày càng tin tưởng rằng mình chính là đứa trẻ may mắn đã không lìa đời trước bàn tay độc ác và nham hiểm của Trần Kiên cùng bà mẹ hờ Ngọc Quế. Duy không hiểu tại sao bà lại đóng kịch hay như thế, có thể nuôi đứa con của người khác. Nhưng nội tâm của anh bị giày xé dữ dội, nếu nói thẳng ra mà sự thật không như thế thì mẹ con sẽ mãi mãi có khoảng cách. Và Duy cũng từng nhớ rằng lúc nhỏ mỗi khi nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên bụng của mẹ, nó nằm ngay giữa và lúc đó anh chưa phân biệt được, nhưng Duy tin đó là vết mổ để lấy em bé ra. Anh thở dài ôm chặt đầu ngán ngẩm nhìn tấm ảnh gia đình của mình và đống hồ sơ chồng chất. Cuộc sống của Duy giờ đây quấn chặt lấy bởi hai từ “căng thẳng” và “trả thù”. Nhưng mối hận thù đó vẫn chỉ nằm trong vòng nghi vấn, bởi vì ít nhất người đó cũng là người mà Duy đã từng gọi tiếng mẹ trong suốt gần 30 năm nay. Bước sang năm mới đã vài tháng, có nghĩa là bây giờ anh đã 27 tuổi. Tuổi trẻ không còn bao lâu nữa rồi.
Lâu rồi Duy không thắp nén hương cho ông Đoàn. Anh đứng ở đó vài phút rồi lại mở cửa phòng làm việc của ông và bước vào đó. Chỗ này vẫn được lau chùi sạch sẽ không một hạt bụi, rồi anh đi lòng vòng. Phòng làm việc của ông Đoàn luôn là nơi Duy thích khám phá. Anh vẫn có thói quen đó và lục lọi khắp nơi. Lại một lần nữa Duy trông thấy một điều khá lạ. Luôn luôn, tượng nhân sư bằng vàng ròng đặt đối diện bàn làm việc của ông Đoàn luôn nằm hơi lệch 1 bên. Để ý kỹ thì mới thấy dường như có vật gì che giấu bên dưới. Tò mò bước lại và hé mở, Duy hết sức ngạc nhiên khi che giấu bên dưới khác cẩn thận là một cây súng lục ngắn và nhỏ. Duy còn cho rằng là đồ chơi, nhưng khi mở ra thử, toàn là đạn thật. Còn cả thảy 5 viên. 2 viên đã không còn nữa. Duy nhăn mặt suy nghĩ đôi chút rồi bí mật lấy cây súng về phòng. Anh tự nói với mình : “Cảm ơn ba linh thiêng đã cho con tìm thấy nó.Con sẽ dùng những viên đạn còn lại để trả thù cho ba mẹ. Ba mẹ thật sự của con !”.
Bảo Yến đi mua sắm một mình, cô dự định sẽ về thăm ba mẹ vài ngày ở Hà Nội. Yến nghĩ rằng những lúc này là cô cần họ hơn hết. Tuệ Lâm nói :
– Tớ sẽ bị đuổi việc mất !
– Vì những cuộc gọi của tớ sao?
– Tất nhiên rồi.
– Cậu có cả một đại công tử chật ních tiền trong két sắt, sợ gì đói khổ?
– Đã kéo nhau vào nhà thờ trao nhẫn đâu mà cậu nói vậy. Với lại, kéo vào đó thì cũng chưa chắc sẽ gắn bó với nhau trọn đời.
– Sao vậy? Sao lại nói thế? Chưa tin hẳn vào tình yêu đẹp n