
lặng. Duy lại tiếp tục :
– Anh biết khi em im lặng là em không trách anh nhưng em có hờn dỗi anh đôi chút. Nhưng có một số chuyện mà nếu như không nhờ nó thì anh sẽ không trở về Việt Nam, không gặp được em. Cho nên, hãy hiểu cho anh. Sau này anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện nhưng bây giờ thì chưa. Có một điều mà anh rất muốn em biết và cũng xin em đừng quên. Là anh rất trân trọng em và tình yêu của chúng ta.
Lâm nghe xong, cô quay lại và tựa đầu vào vai Duy và nhẹ nhàng vuốt má anh …
– Em thông cảm cho anh thêm một lần, nhưng không có nghĩa là em sẽ có nhiều lần như vậy nữa.
– Anh hứa với em. Sẽ không như vậy nữa !
Cả hai quấn chặt lấy nhau và trao nhau những tình cảm thiết tha như để đền bù cho nhau những cảm giác 1 tuần qua cả hai thiếu thốn. Những nụ hôn lãng mạn được thể hiện xuyên màn đêm lấp lánh những vì tinh tú soi sáng mối tình đẹp như pha lê ở nhân gian.
Chap 29:
Bà Quế thất thần khi thấy ông Kiên xất xược đi thẳng vào dinh thự nhà bà mà không nói gì chỉ lẳng lặng đi lên phòng và lục tung mọi thứ. Bà Quế chạy theo :
– Trần Kiên, anh làm gì vậy? Thằng Duy vẫn còn ngủ ở nhà đó.
– Tôi chỉ đến lấy những thứ tôi cần lấy.
– Nhà này còn cái gì để anh nhăm nhe nữa? Anh đã loại trừ được thứ gai trong mắt anh đâu mà đòi lấy thứ cần lấy.
– Tôi không nói gia sản của nhà họ Lý.
– Anh muốn gì?
Ông Kiên lạnh lùng :
– Bảng xét nghiệm ADN của Huỳnh Tuệ Lâm.
– Anh lấy để làm gì? Em đã biết hết rồi. Em còn chưa hỏi tội anh tại sao lại gạt em trong suốt ngần ấy năm. Anh đang bị thù hận làm che mờ tất cả những gì tốt đẹp của anh ngày xưa rồi.
– Bây giờ em biết thì làm được cái gì? Nên nhớ, mọi người chỉ biết em có duy nhất 1 thằng con trai là Lý Đoàn Duy. Hơn nữa, cậu ta lại đang cặp với Huỳnh Tuệ Lâm đấy. Em làm thế nào mà để hai đứa trẻ nghĩ chúng là anh em thì hư mọi chuyện. Hay em muốn nói ra hết mọi chuyện?
– Tôi không biết…
Bà Quế bối rối. Nhưng bà quyết không đưa bản xét nghiệm ADN của Tuệ Lâm cho ông Kiên. Trần Kiên đã trông thấy và hai người đang có một cuộc tranh giành quyết liệt. Trần Kiên nói :
– Quế, đừng cố chấp ! Hỏng mất việc lớn đấy !
– Không việc lớn nào ngoài việc tôi đã tìm được đứa con gái mà tôi mong chờ bấy lâu nay.
– Tại sao vậy? Nếu việc này kết thúc, chúng ta cần lấy lại những gì thuộc về chúng ta thì mặc sức cho em nhận lại máu mủ.
– Trần Kiên, đó cũng là con của anh. Anh không thương nó sao?
– Thương con cũng phải có lí trí. Anh không thương nó thì làm sao gửi nó cho gia đình chị gái của anh dưỡng dục, là một thiếu nữ xinh đẹp và ngoan ngoãn như nó.
– Vậy sao anh không để nó ở lại Việt Nam, ít ra em còn …
– Em không phải là em nếu có đứa con bên cạnh. Em rất dễ bị tình cảm lấn át ! Đưa cho anh giữ, bản xét nghiệm này không thể để lộ liễu được.
Duy đang ngáy ngủ, anh chàng nghe tiếng cãi vã um sùm, tò mò chạy xuống xem thử thì thấy ông Kiên và bà Quế đang đứng đối diện nhau ngoài ban công. Duy chạy ra và hỏi :
– Mẹ, lại có chuyện gì vậy?
– Không. Không có gì. Còn sớm mà, con vào ngủ tiếp đi !
Câu này Duy nghe không lạ. Ít nhất là những ngày còn nhỏ xíu, lúc ba đi vắng, Duy thường mất ngủ vì những tiếng động lạ ở phòng bên cạnh. Và vẫn là câu “con ngủ tiếp đi” của bà Quế. Một số kí ức lại hiện về trong tâm trí chàng trai…
Tin nhắn Duy nhận được, anh chạy xe đến chỗ Tuệ Lâm. Có cả Bảo Yến và Khoa Nam ở đó, Duy bắt tay chào Khoa Nam và nói :
– Chào mọi người !
– Chàng đây hả?
Nam liếc mắt nhìn rồi cười dí dỏm với Tuệ Lâm, Duy ngạc nhiên :
– Anh Duy, đây là bạn trai của Bảo Yến, cũng là anh trai của em.
– Ồ, thế hả?
Duy hào hứng :
– Chào anh ! Tôi là Duy.
– Huỳnh Khoa Nam.
– Anh từ Mỹ về chơi à?
– Về đây cầu hôn đấy chứ !
Yến đỏ mặt thụi nhẹ vào người Nam. Anh chàng gắp cho cô một ít thức ăn, trao cho nhau hàng loạt hành động lo lắng lẫn nhau. Tuệ Lâm hỏi :
– Rồi hai người hẹn em đến đây không chỉ để em giới thiệu bạn trai phải không?
– Đúng đó. Em à, em nói kế hoạch của chúng ta đi.
Yến tiếp lời Nam :
– Sáng mai bọn tớ sẽ đi Hà Nội ra mắt ba mẹ tớ. Anh Nam sẽ bàn chuyện cưới xin với ba mẹ tớ, sau đó anh Nam sẽ đưa tớ về Mỹ ra mắt gia đình và bọn tớ định sau khi em bé ra đời mới đám cưới.
– Cậu không có phản đối gì trước quyết định này à?
– Tớ chả muốn cái áo cưới của tớ rộng như áo bầu đâu.
– Tùy cậu thôi.
Lúc Duy vừa rời khỏi toilet thì Nam cũng bước vào. Cả hai nhìn nhau, Nam mở lời :
– Duy này, tối nay cậu có hứng thú đi bar với tôi không?
– Cũng được. Anh ở khách sạn nào?
– Tất nhiên là ở nhà của Bảo Yến.
– Được. 10 giờ tối tôi sẽ chờ trước cửa.
Duy nhún vai, tối đến, đúng giờ, Duy đưa Nam tới một trong những hộp đêm ồn ào nhất Sài Gòn. Tiếng nhạc vỗ ầm ầm đau cả tim, cả hai chỉ uống rượu và nhìn gái đẹp khiêu vũ, uống một cách chậm rãi, thi thoảng liếc nhìn đối phương như để khám phá vậy. Đột nhiên, một cô nàng, nhìn sơ đã biết làm nghề gì, gương mặt không khả ai nhưng sở hữu những đường cong cực bỏng mắt. Cô ngồi giữa Duy và Nam, cô nàng tỏ ra muốn quyến rũ Duy hơn :
– Anh có thể mời em một ly được không?
– Em uống gì?
– Giống anh.