
bạn cũ, uống vài ly nên hơi say ấy mà, đi toilet bị đụng đầu vào cửa thôi.” Vỗ vỗ mu bàn tay của em trai mình, nhẹ giọng nói, “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Trình Nhạc vươn tay đỡ lấy anh, “Vậy chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi. Anh nếu thấy mệt thì sau khi lên xe dựa vào em ngủ cũng được. Từ đây tới khu phía đông cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”
“Ừm.” Trình Duyệt gật đầu, mắt nhìn thấy ly nhựa trong tay Trình Nhạc, mỉm cười nói, “Em có vẻ rất hưởng thụ nhỉ, trời nóng nên trốn vào tiệm đồ ngọt uống trà sữa hả?”
“À, có một bạn họ Quy mời em uống ấy mà.” Nhắc tới trà sữa, tâm tình Trình Nhạc tựa hồ rất tốt, vứt ly trà sữa đã hết đi, lại mua cho Trình Duyệt một ly nước chanh, ôn nhu nói, “Anh, cho anh nè, uống một chút cho dễ chịu.”
Trình Duyệt tiếp nhận, lại vỗ vỗ vai Trình Nhạc: “Không ngờ em cũng thật hiếu thuận a.”
Trình Nhạc nở nụ cười, khoát tay lên vai anh trai, kéo lại, “Còn phải nói sao.”
Hai người cùng nhau ngồi lên xe đi tới khu phía đông của trường, Trình Nhạc rất ân cần mà nhường chỗ phía trong sát cửa sổ cho anh trai.
Quả nhiên, vừa lên xe, Trình Duyệt liền mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Trình Nhạc thuận tiện kéo rèm cửa sổ, đem đầu của anh nhẹ nhàng đặt lên vai mình, để anh có tư thế thoải mái một chút.
Nghiêng đầu nhìn sang, Trình Duyệt vì say mà trên mặt mang theo một màu hồng hồng, tóc mái đen nhánh rũ xuống, che đi một phần trán của anh. Lông mi của anh rất dài, lúc này đang vì bất an mà rung động, tựa hồ đang mơ thấy giấc mơ gì đó không tốt lắm.
Gương mặt say ngủ không hề phòng bị như vậy, Trình Nhạc đã thấy qua rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy, lại không nhịn được mà kinh ngạc tán thán.
Anh hai lúc đang ngủ, có một loại yếu đuối khiến cho người ta phải đau lòng. Cái loại khí chất thuần khiết trên người anh mấy năm nay vẫn chưa hề mất đi. Tính cách và vẻ ngoài như vậy vốn phải được con gái ưa thích mới đúng, vậy mà nhiều năm qua anh vẫn chưa có lấy một mối tình nào, thậm chí ngay cả tìm bạn gái cũng không thấy đả động tới.
Rốt cuộc là vì sao?
Trình Nhạc có một loại trực giác kỳ lạ, cậu luôn nghĩ, trong lòng anh trai mình có lẽ đã có bóng hình ai rồi, thậm chí còn khắc sâu vào lòng, cho nên mới không có cách nào khác đi tìm người yêu mới. Nếu quả thật là như vậy, làm em trai thân nhất của anh, có lẽ phải giúp anh tìm về phần hạnh phúc đó mới đúng. Thực sự không đành lòng nhìn anh cứ mãi cô đơn bóng chiếc như vậy.
“Chào bạn, cho hỏi nơi này có ai ngồi chưa?”
Trình Nhạc ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy một cô gái vóc dáng cao gầy đang mỉm cười nhìn cậu, phía sau còn có một chàng trai cao hơn cô một chút, trong tay cầm theo hai cái túi nhỏ, cũng mang vẻ mặt chờ mong nhìn cậu. Bọn họ vừa nhìn qua đã biết là một cặp tình nhân rồi, hai chiếc áo thun mặc trên người giống nhau như đúc.
Trình Nhạc mỉm cười: “Ở đây không có ai, các bạn có thể ngồi bên này.” Nói xong liền dịch vào trong một chút.
Cô gái tươi cười nói: “Cảm ơn.” Sau đó quay đầu cầm lấy một chiếc túi trong tay cậu con trai kia, “Còn năm phút nữa xe mới chạy, em xuống mua mấy chai nước lọc đã, anh trông đồ nha.” Nói xong định xuống xe, lại bị cậu bạn trai kéo lại: “Anh đi là được, em mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi.”
Đáy lòng Trình Nhạc không khỏi buồn cười tán thán, đôi tình nhân này tình cảm cũng còn rất tốt a.
Bạn trai mình vừa xuống xe, cô gái này liền cất túi gọn gàng dưới ghế, trong lúc buồn chán liền bắt đầu trộm liếc Trình Nhạc.
Trình Nhạc rốt cuộc cũng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn cô, cô gái liền xán lạn cười: “Xin chào, mình là Lý Duy, nghiên cứu sinh năm nhất của hệ tân văn.”
Trình Nhạc lễ độ mỉm cười: “Trình Nhạc, hệ vi tính.”
“Cũng năm nhất luôn à?”
“Ừ.”
“Thật trùng hợp nha, bạn trai tớ cũng học hệ vi tính giống cậu đó.” Nói xong liền mang vẻ mặt hưng phấn ngoắc ngoắc bạn trai mình đang bước lên xe, “Này, Dư Tiểu Phi, anh mau tới đây, bạn này ra là bạn đồng môn của anh đó, thầy Ngô năm nay chỉ tuyển hai học sinh là anh và cậu ấy thôi, thật là có duyên nha, vậy mà lại gặp ở trên xe.”
Cậu nam sinh được gọi là Dư Tiểu Phi mồ hôi nhễ nhại đi tới, nở một nụ cười xán lạn: “Xin chào, Dư Tiểu Phi.” Nói xong liền vươn tay ra.
Trình Nhạc cũng mỉm cười vươn tay ra: “Trình Nhạc. Rất vui được gặp cậu.”
Dư Tiểu Phi để bạn gái mình ngồi ở phía trong, mình thì ngồi bên cạnh Trình Nhạc, xe vừa lăn bánh, cậu cũng bắt đầu mở miệng hàn huyên.
“Trình Nhạc, tôi có được nghe qua về cậu, cậu tốt nghiệp hệ Trung văn ở Hoa đại phải không?”
(có nghĩa là Tiểu Trình đã tốt nghiệp đại học rồi, giờ lên nghiên cứu sinh. Hoa đại chắc là đại học Hoa gì đó ;___; bên TQ toàn gọi tắt tên đại học không à)
“Ừ.”
“Cậu hay thật đấy, có thể từ khoa Văn đổi sang khoa Vật lý, còn đoạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi của giới tinh anh nữa. Tôi nghe nói thầy Ngô đặc biệt thích cậu, nói cậu rất có chủ kiến, rất có cá tính. Tôi rất ngạc nhiên, sao cậu không tiếp tục học tiếng Trung, đổi sang học vi tính thế này?”
Trình Nhạc cười cười, “Tại tôi thích ngành này hơn.”
Lý Duy ngồi bên cạnh xen mồm vào: “Từ Văn