XtGem Forum catalog
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327642

Bình chọn: 7.00/10/764 lượt.

ịnh làm đám hỏi hay không?”Ánh đèn flash khiến cho nơi u tối này chiếu sáng như ban ngày, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi. Tiêu Giáp đang cố gắng hết sức ngăn cản phóng viên, trong lòng âm thầm chửi bới, con mẹ nó, bọn phóng viên sao lại tụ tập cùng một lúc ở đây thế này: “Các vị, ngày mai bộ phận truyền thông của Trung Hạ sẽ giải thích cho mọi người, mời các vị trở về đi.” [=)) Nghĩ một đằng, nói một nẻo, lợi hại!'>Hiển nhiên là lời nói này có hiệu quả vô cùng nhỏ, Mạnh Hạ thở dài, rốt cuộc vẫn cảm nhận được đám đông phóng viên vẫn không ngừng kiên trì.“Tiểu Hạ, em lên xe trước đi, để anh cản bọn họ.” Tiêu Giáp vừa cản người, vừa lấy chìa khóa ra. Mạnh Hạ lúc đưa tay chộp lấy, ở phía sau đột nhiên bị một lực mạnh xô tới, cả người cô bị ngã xuống mặt đất.Từ Dịch Phong mới ra khỏi thang máy, nghe thấy âm thanh của sóng người, mi tâm nhẹ chau lại. Trên mặt hoáng hiện ra vẻ lo nghĩ, mới vừa nhìn tới, Mạnh Hạ đã bị ngã xuống rồi.“Mọi người ngừng lại!” Lời này của hắn không giận mà uy, âm thanh lộ ra trầm thấp dọa người. Mọi người liền tự giác an tĩnh lại.“Ngã xuống bị thương ở đâu rồi?” Hắn đỡ Mạnh Hạ dậy, cô suýt xoa không khí, mang giày cao gót mà bị té như vậy, trên đầu gối vừa nóng rát, vừa đau đớn: “Không có việc gì…..” Sắc mặt của cô tái nhợt nói ra.Từ Dịch Phong cúi người xuống, vén váy dài lên để nhìn, quả nhiên là đã bị trầy một mảng da, không biết có bị tổn thương vào gân cốt hay không. Sắc mặt của hắn càng lúc càng chìm, mi tâm rối rắm.“Làm sao vậy? Còn đứng ở chỗ này? Chẳng lẽ muốn tôi gọi Triệu Kha đến?” Hắn lạnh lùng nói ra.Triệu Kha là bộ trưởng bộ văn hóa đó nha! Là người đứng đầu của bọn họ, đám đông phóng viên cuối cùng phải miễn cưỡng rời đi.Nhất thời trở nên yên lặng, Từ Dịch Phong nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô, ở hai đầu chân mày nhuộm vẻ hơi tức giận, hắn không nói gì mà chỉ bế cô lên.“Tôi không sao, Tiêu Giáp, chúng ta đi thôi.” Cả người cô đang dựa vào trong ngực của hắn, cách qua lớp vải áo, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong người của hắn xuyên thấu qua, còn có cả mùi nước hoa nhè nhẹ của phụ nữ. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong đầu chưa kịp suy tính đã liền nghĩ ngay đến cô gái vừa rồi ở đấy.“Mạnh Hạ, em vừa rồi vì cái gì mà không trả lời?” Bàn tay của Từ Dịch Phong căng thẳng, nheo mắt ngắm nhìn cô, trong mắt là đang đè nén tức giận.———————————*YoungMin05: Ta buồn quá T^T…… Mạnh Hạ đối với anh Phong quá ư là xa lạ… là đi ba năm chứ không phải là một năm hay là hai năm như anh Phong đã từng hỏi T^T. CHƯƠNG 71: YÊU THƯƠNGVui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!———————————Chương 71: Yêu Thương“Mạnh Hạ, em vừa rồi vì cái gì mà không trả lời?” Bàn tay của Từ Dịch Phong căng thẳng, nheo mắt lại ngắm nhìn cô, trong mắt đang đè nén tức giận.Mạnh Hạ sững sờ, lẳng lặng nhìn vào hắn, đây là lần gặp mặt đầu tiên sau ba năm của bọn họ. Từ Dịch Phong cho cô một cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chẳng hạn như hắn vẫn bá đạo như cũ, vẫn tự cho mình là đúng như cũ. Cô cong cong khóe miệng: “Từ Tổng muốn tôi phải trả lời cái gì?”Bước chân của Từ Dịch Phong liền dừng lại, môi mỏng khẽ mím mím, ánh mắt thâm thúy kia thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô: “Em vì cái gì không nói cho bọn họ biết Mạnh Tiêu chỉ là anh trai của em?”Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng: “Suy nghĩ của người khác thì mắc mớ gì đến tôi?”Trong tim của Từ Dịch Phong co thắt lại, nhất thời câm lặng, hắn đưa một cánh tay ra mở cửa xe, cẩn thận bế cô vào chỗ ngồi.“Từ Tổng, ngài làm như vậy tôi sẽ rất khó xử?” Một tay của Tiêu Giáp chống lại cửa xe.“Cô ấy là mẹ của con ta, ta đưa cô ấy trở về thì có gì là không được?” Từ Dịch Phong vừa rồi ăn một cú sốc của Mạnh Hạ, bây giờ Tiêu Giáp lại tới kích thích hắn, hắn mới phát hiện ba năm nay mình cùng với con rùa thật sự không có gì khác biệt.Người người đều không muốn gặp hắn. [Oah~ bị ruồng bỏ, thương quá =))'>Tiêu Giáp phải gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Tiêu, anh lúc đó trầm mặc một chút, mới thấp giọng ừ một tiếng, có nghĩa là không có phản đối. Tiêu Giáp ân cần nói ra: “Tiểu Hạ, sau khi về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.” Nói xong, ánh mắt có thâm ý nhìn sang Từ Dịch Phong, giọng nói không nóng không lạnh: “Từ Tổng, phải phiền toái đến ngài.”Từ Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, đóng sập cửa xe lại.*************************Tiếng cười nói trong lễ mừng không dứt, vang vọng khắp nơi. Mạnh Tiêu lại trầm mặc đứng ở trong một góc nhỏ, ánh mắt nhàn nhạt ưu thương. Từ Dịch Phong cũng là có chữ tín, ba năm, thật sự ba năm không có đi gặp Tiểu Hạ. Anh thở ra một hơi, trong đầu nghĩ đến một khoảng thời gian trước kia, tựa hồ như có rất nhiều chuyện đã được số mệnh an bài.“Từ Dịch Phong chết tiệt, chút nữa quay về ta không tìm anh để tính sổ thì ta liền không mang tên Từ Tiểu Phong.” Từ Tiểu Phong là con gái của chú út nhà Từ Dịch Phong. Cô gái tên Phong với chữ lót Tiểu, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố B, được mọi người ở trong nhà cưng chiều nên cô nàng thành quen thói, vậy nên, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng bị người ta ghét bỏ giống như đêm nay.“