Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329430

Bình chọn: 7.00/10/943 lượt.

ước đi.”“A Trạch, con tới thật đúng lúc, ta lại muốn nhìn xem hôm nay Mạnh Hạ còn có thể gả cho con hay không?”Tim Mạnh Hạ đột nhiên run lên, cô mơ hồ cảm giác được rằng có phải là đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết hay không. Cô nhìn về phía Tiêu Ất, cô ấy rõ ràng đang nắm chặt lấy tay, móng tay đang đâm vào trong thịt, đang liều mạnh kiềm chế chính mình“Mẹ, xin mẹ trở về đi.” Mục Trạch trầm mặt, lời lẽ tuy lễ phép cung kính nhưng là thái độ áp bức người khác khiến cho Mục phu nhân vô cùng nặng nề. Mục Trạch đưa tay vịn lên cánh tay của bà, trầm trọng, anh không muốn làm như vậy đối với mẹ của mình.Mục phu nhân run rẩy khóe miệng, trong mắt đúng là thất vọng: “A Trạch, con vì cô ta mà đối với mẹ của mình của vậy ư?”“Mẹ, mẹ đi về trước đã.”Sắc mặt của Mục phu nhân càng ngày càng không tốt: “Lão Lý, lôi A Trạch ra.”Đôi mắt phượng của bà ấy nhìn lướt qua Mạnh Hạ, dừng lại ở trên người cô, khóe miệng chậm rãi nói ra: “Mạnh Hạ, cô chưa từng nghĩ tới tại sao Mục Trạch đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh cô sao?”“Mẹ!” Mục Trạch bị lão Lý mạnh mẽ ngăn lại, tay căng thẳng, khớp xương bỗng dưng nhô ra, sắc mặt ủ dột, cả người đều chìm vào tĩnh mịch.“Bởi vì năm đó gây tai nạn cho cô, người đó chính là nó!” CHƯƠNG 37: AI CŨNG MANG MỘT NỖI NIỀMVui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!—————————-Chương 37: Ai Cũng Mang Một Nỗi NiềmMạnh Hạ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi dài, cô yên lặng nhìn vào Mục phu nhân, một vẻ mặt chắc chắn kia làm cho cô cảm thấy đây không phải là một trò đùa giỡn.Tiêu Ất không biết đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào: “Tiểu Hạ………” Cô ấy kéo lấy tay của Mạnh Hạ.Bàn tay lạnh băng làm cho cô ấy mạnh mẽ rút tay lại, tim của Tiêu Ất như bị cái gì đó đập vào.Tiếng nói của Mạnh Hạ mang theo hốt hoảng và bất an vô hạn: “Anh ấy không phải là người đó, có đúng không, Ất Ất?”Vẻ mặt của Tiêu Ất trầm thống, cô ấy xoay mặt đi không dám nhìn vào đôi mắt của Mạnh Hạ.Mạnh Hạ lại xoay người nhìn về phía của Mục Trạch, vẻ mặt bàng hoàng: “Tại sao có thể là anh? Mục Trạch, anh nói cho em biết đi, không phải là anh phải không?” Cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt một hồi.Sắc mặt của Mục Trạch càng ngày càng tái nhợt, anh lạnh giọng quát lớn với lão Lý đang giữ chặt lấy mình: “Buông tay!” Lão Lý tất nhiên phải buông tay ra.Mục Trạch hướng về phía Mạnh Hạ mà đi đến, giữa hai người rõ ràng là chỉ cách nhau khoảng ba bước chân mà dường như bị người ta tạo ra một cái hào rộng không cách nào vượt qua được. Anh gian nan cất bước tới, đứng ở trước mặt cô.Đôi mắt của Mạnh Hạ đã hơi đỏ lên, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Sau vụ tai nạn xe ấy, anh đột nhiên xuất hiện, đối với chúng tôi đều quan tâm bằng mọi cách, lúc ấy làm sao em lại không có nghĩ ra được đây?” Cô vô lực mang theo ý cười, giống như buồn lại như vui, thì ra mấy năm nay tất cả đều là một lời nói dối.Cô gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, mạnh mẽ hít sâu một hơi, tự nói với mình rằng phải kiềm chế. Bỗng dưng nhìn về phía Mục phu nhân: “Mục phu nhân, cám ơn bà, như bà mong muốn…..”“Tiểu Hạ, đừng nói vậy.” Mục Trạch ẩn nhẫn nói ra.Mạnh Hạ từng câu từng chữ kiên định nói ra: “Tôi sẽ không gả cho con trai của bà.”Mục Trạch nắm thật chặt hai tay, gân trên mu bàn tay nổi lên, trong giọng nói mang theo phẫn nộ đè nén, còn có cả chua xót vô tận. Một hồi lâu sau anh khẽ cười thành tiếng: “Mẹ, người hài lòng chưa? Nếu Mạnh Hạ đã không muốn gả cho con, con cũng sẽ không kết hôn. Người yên tâm, cả đời này con cũng sẽ lấy vợ sinh con.”Mục phu nhân hít vào một hơi khí lạnh, hoảng hốt la lên: “A Trạch?”Mục Trạch ngắm nhìn Mạnh Hạ mà đau lòng tự trách.Thiên ý trên người, anh chỉ có thể nghĩ đến câu nói này.Mạnh Hạ thấy được gương mặt thống khổ của Mục Trạch, trong lòng cũng co thắt đau đớn. Cô tránh né ánh mắt của anh, không đế ý đến tất cả chuyện gì nữa, cô không muốn nhìn thấy bất cứ người nào. Bước vào trong phòng, nước mắt rốt cục cũng vỡ òa tuôn rơi. Bàn tay của cô bất lực ôm lấy bụng, đau đớn ở nơi này ai có thể hiểu được?Tại sao lại xuất hiện Mục Trạch? Tiêu Ất, cậu cứ mãi giấu diếm tớ, rốt cuộc là muốn đưa tớ đến tận nơi nào?Nhạc Nhạc chuyển mình, vẫn còn ngủ say, Mạnh Hạ duỗi tay ra nắm lấy đôi tay ấm áp và bé nhỏ kia mới cảm thấy đây là sự thật. Cô nhắm mắt lại, mặt vùi thật sâu ở trên ga giường, chỉ trong chốc lát mà mặt vải đã bị thấm ướt một mảng.“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Nhạc Nhạc mở ra đôi mắt mông lung, bàn tay nhỏ bé xoa lên mặt của Mạnh Hạ, dịu dàng lau nước mắt cho cô.Mạnh Hạ đưa tay lau khô nước mắt: “Vừa rồi có sâu bay vào trong mắt mẹ.” CHƯƠNG 37: AI CŨNG MANG MỘT NỖI NIỀM (2)Nhạc Nhạc chống người dậy, bàn tay non nớt nhỏ bé xoa xoa lên mặt của Mạnh Hạ: “Nhạc Nhạc thổi gió cho mẹ, sâu sẽ không có nữa.” Nói xong, cô bé nghiêm túc hướng vào mắt của Mạnh Hạ là thổi thổi.Mạnh Hạ ôm cô bé qua, đó là một cảm giác tuyệt vọng đau triệt nội tâm: “Cục cưng của mẹ!”Nhạc Nhạc cảm thấy không biết phải làm sao: “Mẹ, Nhạc Nhạc đau.”Tiếng nói kia thì thầm kêu lên, Mạnh Hạ như tỉnh khỏi cơn mê, côn của cô đã không còn trở lại được nữa....Tiêu Ất một mình cô đơn ngồi d