
: “Không cần, tớ dự định sẽ đi Vân Nam.”“Vân Nam…..” Khóe miệng của Tiêu Ất cứng ngắc: “Tớ biết là cậu đang trách tớ, nhưng mà tớ còn có biện pháp nào khác. Khi đó cậu hôn mê trong phòng bệnh nặng, Mục Trạch xuất hiện, tớ hận không thể phanh thây hắn ra, nhưng tớ cũng biết là chỉ có hắn mới có thể giúp được cậu.”Mạnh Hạ lắc lắc đầu: “Ất Ất, cậu đứng nói vậy, tớ chỉ là không thể tự mình bước qua cánh cửa kia. Tớ và anh ấy cuối cùng vẫn không thể nào.”Điện thoại di động đột ngột vang lên phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người, Mạnh Hạ đột nhiên thấy mí mắt giật giật, vội vàng cầm lấy điện thoại đưa lên bên tai: “Alo….”“Tôi lập tức tới ngay, cám ơn cô.”Tiêu Ất nhìn thấy sắc mặt của cô trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”Mạnh Hạ cắn cắn môi, suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho cô ấy biết: “Bệnh tim của ba ba tớ bị tái phát, vừa rồi đã đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.” Nói xong, cô cầm lấy túi xách, vội vàng đi ra khỏi cửa: “Nhạc Nhạc phiền cậu trông một chút.” CHƯƠNG 37: AI CŨNG MANG MỘT NỖI NIỀM (4)Bước chân của Tiêu Ất nhoáng một cái liền khựng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.*************************Lúc Mạnh Hạ chạy tới bệnh viện, Mạnh Lý đã được đưa vào trong phòng giải phẫu, ở bên ngoài là hai nhân viên cảnh ngục đứng gác. Cô ngồi ở trên ghế ngoài hành lang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, lòng bàn tay đã toát mồ hôi thấm ướt.Sau khi mòn mỏi buồn chán chờ đợi, Mạnh Lý cuối cùng cũng được đẩy ra từ bên trong, cô vội vàng đứng lên, hai nhân tê rần như bị hàng vạn con kiến gặp nuốt, chịu đựng sự nhức mỏi toàn tâm đó, cô đi tới hỏi: “Bác sỹ, cha tôi thế nào rồi?”“Mạch máu ở tim giải phẫu rất thành công, cần điều dưỡng cho tốt.”Mạnh Hạ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi thật dài, nhìn vào gương mặt không có một chút huyết sắc nào của Mạch Lý mà trong mắt của cô mang theo đau lòng và không đành: “Cảm ơn ngài.”Nhìn thấy cha được vào phòng bệnh, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một ý niệm là “phóng thích”, có lẽ là được chiếu cố. Cô ngỡ ngàng đi đến cuối hành lang, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào nơi trống trải đó, chẳng biết từ lúc nào mà có một người đứng ở đằng kia, bóng lưng lại quen thuộc như vậy.Cô nhíu chặt chân mày, đi tới, cô từ từ thấy rõ được người đó, đôi mắt dần dần mở to lên, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.Từ Dịch Phong mặc một bộ tây trang màu đen, anh khí bức người, hắn bình tĩnh đứng ở đấy, ánh mắt không hề chớp mà rơi vào trên người Mạnh Hạ.Mạnh Hạ nuốt xuống một cái, để cho mình cố gắng bình tĩnh trở lại, bước chân cấp bách lướt qua hắn, đối với sự xuất hiện này của hắn, trong lòng cô quả thật có chút kinh ngạc, nhưng như vậy thì thế nào đây?——————————*YoungMin05: Oaaaaah~ tui thương anh Trạch quá T^T… anh ấy thề không lấy vợ kìa. Bà Mục phu nhân ác thật đấy, tự hại con của mình. Có tình yêu là được rồi mà còn chia cắt nữa. Mình biết là Tiểu Hạ không có yêu anh Trạch, nhưng mà hai người lấy nhau cũng sẽ êm đềm với hạnh phúc lắm ah. Muốn anh Trạch hạnh phúc T^T…….. nhưng mình vẫn hướng về anh Phong và Tiểu Hạ hơn. CHƯƠNG 38: MẠNH HẠ, CÙNG TÔI Ở MỘT CHỖVui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!*YoungMin05: Yêu cầu không sao chép truyện “Yêu Thương – Dạ Mạn” mà mình edit, đặc biệt là làm ebook đăng ở STENT. Bởi vì truyện “Chìm Trong Cuộc Yêu – Thánh Yêu” của mình đã bị mang đi làm ebook mà không hề hỏi qua ý kiến. Truyện mà mình edit chỉ đăng ở Wattpad.com.YoungMin05 chia sẻ truyện mong các bạn đọc vui vẻ, cùng tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình. Tự ý lấy công sức của người khác mà nhận là của mình, vui vẻ sẽ không lâu được.———————————Chương 38: Mạnh Hạ, Cùng Tôi Ở Một Chỗ“Tiểu Hạ…..” Từ Dịch Phong nhớ tới cách xưng hô này và gọi lên, trong đó cảm thấy dư vị đã có chút thay đổi.Bước chân của Mạnh Hạ hơi chậm lại, đôi vai gầy yếu khẽ run lên đã tiết lộ tâm tình của cô. Một tiếng nói thôi mà dường như đã gào thét xuyên qua ngàn năm, bình tĩnh giống như một mặt hồ yên lặng nhiều năm không gợn sóng. Không có chán ghét mà đến nỗi vứt bỏ, không có mất kiên nhẫn, thậm chí còn ngỡ ngàng dẫn dắt đến tình yêu mà cô liên tục khát vọng. Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy trong lòng chua xót và khổ ở không thể nói lên lời.Ánh mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh mà chiếu vào, cô sững sờ nhìn xuống dưới chân, thấy cái bóng kia thật dài, giờ phút này cảm giác như tất cả đều không phải là sự thật. Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Từ Dịch Phong đi đến trước mặt cô: “Mạnh thúc…”Mạnh Hạ nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tích tắc, đôi mắt sáng long lanh kia dâng lên tức giận, cả người lộ ra một trạng thái phòng bị: “Anh lại muốn làm gì? Ba tôi đều đã như vậy mà anh còn muốn trả thù cáci gì?”Từ Dịch Phong trong nháy mắt giận tái mặt, nhìn chằm chằm vào cô, qua một cái chớp mắt, hắn bật ra một câu nói như: “Thật sự là vật nhỏ không biết phân biệt rõ ràng.”Mạnh Hạ hơi rối loạn, tim đột nhiên bất ngờ nảy lên, thái độ của Từ Dịch Phong như vậy là cô chưa từng gặp qua. Đại khái là tinh thần của cô đang khẩn trương cao độ nên t