oán, nếu trúng, sau này đại ca phải làm cho đệ một việc.
Nhà vua nhớ lại vụ bán núi của tổ tiên xưa, nên cẩn thận hơn:
- Việc gì, Văn đệ phải nói trước, xem ta có đủ sức không đã?
- Dễ lắm, nếu bọn đệ dự thi, trường hợp có thể, đại ca gà cho bọn đệ trúng tuyển. Thế thôi.
Nhà vua quên mất mình đang giả làm Nho-sinh, ông nghĩ thầm:
- Thằng bé này định thi tiến sĩ chắc? Tài của nó cho đến ba lần trạng nguyên cũng đáng. Ta nên hứa.
Nhà vua dơ tay:
- Ta hứa giúp.
Lê Văn nói nhỏ vào tai nhà vua:
- Từ trước đến giờ đại ca như cọp trong chuồng, voi trong cũi, phượng hoàng trong lồng. Chỉ nay mai thôi, có quý nhân phương xa tới sẽ phá cũi xổ lồng. Đại ca gặp mọi sự như sở cầu.
Nhà vua nắm tay Lê Văn:
- Ta sẽ tặng Văn đệ ba mươi sáu bài thơ.
Mỹ-Linh từ trong chạy ra, nàng kéo tai Tự-Mai:
- Em giả thái giám vào cấm thành chơi đấy à?
- Giả mà thực.
Mỹ-Linh cốc lên đầu Tự-Mai:
- Giả hay thực không thể giống nhau. Em đừng quên rằng mình đi sứ để kết hiếu. Kết hiếu mà làm truyện phi pháp sau lưng hoàng đế Tống, như vậy là vô phép, là thiếu tự trọng.
Tự-Mai lè lưỡi trêu Mỹ-Linh:
- Đúng là ngôn từ của công chúa, cha mẹ dân.
Nó chắp tay:
- Tấu lạy công chúa điện hạ. Hạ thần thấy Thiên-tử Tống lâm nguy, phải giả thái giám cứu người. Sau đó được Thiên-Thánh hoàng đế ban thưởng bằng cách cho phép mặc quần áo thái giám, rồi dắt đi khắp cấm thành.
- Thực không?
- Nếu em nói dối thì không đáng làm em bà chị xinh đẹp nữa. Em nói cho chị mừng, Hoàng-đế còn rót sâm thang thưởng cho em uống.
Nó chỉ nhà vua:
- Có anh Lê Luyện làm chứng. Anh là Nho-gia chính tông, anh không nói dối đâu.
Mỹ-Linh thấy nhà vua, hỏi:
- Ai đây?
- Anh bạn mới của em tên Lê Luyện. Anh là nhà Nho.
Mỹ-Linh cúi chào:
- Kính chào Lê công tử. Mời công tử vào chơi.
Nhà vua thấy Mỹ-Linh, trong lòng nảy ra mối cảm hoài:
- Cứ như Tự-Mai nói, cô này là Lý Mỹ-Linh, được phong công chúa Bình-Dương đây. Gái Việt đẹp thực. Trong hậu cung mình làm gì có người như thế này. Những lời nàng trách Tự-Mai, tỏ ra Đại-Việt có thiện chí kết hiếu với Tống bằng tất cả chân tình. Hà! Một cô gái, cháu nội Lý Công-Uẩn mà tư cách đã như thế này, thì đủ biết y đạo đức biết chừng nào! Tự-Mai nói đúng. Bọn biên thần của mình tâu láo hết.
Nhà vua nắm tay Tự-Mai:
- Công chúa yên tâm. Chính mắt tôi hấy Thiên-tử dắt tay nhị đệ dạo chơi khắp cấm thành. Người còn lưu nhị đệ ngủ tại tẩm cung nữa.
Mỹ-Linh dặn Tự-Mai:
- Em nhớ nhé, tuy Thiên-tử kết huynh đệ với em, nhưng vẫn phải giữ lễ. Em đừng quên Định-vương Nguyên-Nghiễm là sư phụ, là chú thiên tử, mà người vẫn giữ lễ như quần thần.
Tự-Mai biết câu này Mỹ-Linh dặn thực. Nó tỉnh ngộ:
- Dĩ nhiên trước mặt mọi người em cũng phải giữ lễ như thường. Còn trường hợp hai người với nhau không lẽ ???
- Đạo lý Hán, Việt rất trọng trung nghĩa. Em kết thân với Thiên-tử tức là mang nhiều trọng trách lắm. Một là trọng trách của bậc tôi đối với vua. Hai là trọng trách người em đối với nghĩa huynh.
- Em sẽ noi gương Quan Vân-Trường đời Tam-quốc.
Mỹ-Linh vuốt tóc nó:
- Ít ra phải như vậy.
Mỹ-Linh hỏi Tự-Mai:
- Em cứu giá trong trường hợp nào?
- Em không thể nói ra được. Khi nào Hoàng-đế cho phép, em mới dám nói.
Lê Văn vào nhà lấy ra tấm lụa, nó mài mực, để bút trước mặt nhà vua:
- Đại ca là nhà Nho, chữ viết hẳn đẹp lắm, xin thứ cho thầy tướng ba mươi sáu bài thơ đi.
Nhà vua cầm bút thoăn thoắt đưa lên tấm lụa, phút chốc đủ ba mươi sáu bài. Mỹ-Linh nhìn ba mươi sáu bài thơ nhà vua chép vào lụa; nàng thấy cả ba mươi sáu bài đều tình ý đậm đà, nhưng toát ra nỗi cô đơn của tuổi niên thiếu. Nàng nói:
- Lê đại ca là nhà Nho, mà tình cảm lại trầm hùng, đâu kém gì Ngụy Võ-Đế thời Tam-quốc?
Thiệu-Thái, Thuận-Tông, Thiện-Lãm cùng ra. Tự-Mai đi một vòng giới thiệu. Thấy vắng mặt Khai-Quốc vương, Thanh-Mai, Thông-Mai, Bảo-Hòa nó hỏi Tôn Đản:
- Ông kẹ Thông-Mai với hai bà chằng đâu rồi?
Tôn Đản chỉ vào trong nhà:
- Anh cả với chị Thanh ở trong đó. Còn anh Thông-Mai với chị Bảo-Hòa có bao giờ cho chúng mình thấy mặt đâu? Hai ông bà ấy như chim vậy.
Nó nói với Thiệu-Thái:
- Ông ỉn ơi. Người này là nghĩa huynh của em, nhân từ nhất thiên hạ. Không may bị trúng Chu-sa ngũ độc chưởng. Xin ông ỉn trị cho anh ấy với.
Thiệu-Thái xòe tay ra:
- Trị cũng được, nhưng em phải trả tiền cho thầy lang chứ? Cứu một mạng người chứ có ít đâu?
Tự-Mai thấy từ xưa đến giờ bất cứ nó với Lê Văn nói gì Thiệu-Thái cũng chiều theo. Tự nhiên lần này chàng lại lý sự đòi tiền, thì chắc Bảo-Hòa xui đây. Nó hậm hực hỏi:
- Thầy lang đòi bao nhiêu tiền?
- Ta trị bệnh vẫn có lệ chia làm hai loại người. Có loại người anh phải năn nỉ để xin trị cho. Có loại người trả bao nhiêu tiền anh cũng không trị.
- Nói rõ hơn một chút đi ông ỉn!
- Loại ác đức, không những anh không trị, mà còn truyền độc chất vào người cho chết luôn. Còn loại chính nhân quân tử thì anh xin trị không lấy tiền.
Tự-Mai chỉ nhà vua:
- Lê đại ca của em là nhà Nho, dĩ nhiên là chính nhân quân tử rồi còn gì nữa.
Thiệu-Thái lắc đầu:
- Nho có Nho quân tử, Nho tiểu nhân. Khi anh sang Tốn