Disneyland 1972 Love the old s
Anh Linh Thần Võ Tộc Việt

Anh Linh Thần Võ Tộc Việt

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329644

Bình chọn: 9.00/10/964 lượt.

có muốn làm phò mã? Tôi bị bố bắt buộc đấy chứ. Khi đấu võ, tôi sẽ giả thua để bị đánh trượt. Anh Đản cũng thế. Anh ấy có Ngô Cẩm-Thi rồi. Cuối cùng chỉ còn Tự-Mai thôi. Mà coi bộ Tự-Mai cũng không muốn làm phò mã. Anh ấy đang si tình một cung nữ.

Nhà vua hỏi:

- Cung nữ Đại-Việt hay Tống?

Mỹ-Linh đáp thay em:

- Cung nữ Tống triều. Chứ nếu cung nữ Đại-Việt tôi đã tâu ông nội gả cho y rồi. Ông nội tôi là con nuôi một vị Bồ-tát, là đệ tử một Bồ-tát mà.

Nhà vua tò mò:

- Công chúa! Tôi nghe nói Hoàng-đế Đại-Việt hai lần kén khắp nước mới được hai giai nhân cho Khai-Quốc vương. Vương tuy say mê hai nàng, nhưng nghe hai nàng nói có ý trung nhân, vương cho tiền bạc để hai nàng về với tình quân. Hơn nữa tình quân của hai nàng là hai người lăm le khởi loạn chống triều Lý. Có đúng thế không?

Mỹ-Linh nhoẻn một nụ cười, ánh mắt nàng sáng long lanh:

- Kiến thức Lê huynh rộng lắm nhỉ. Quả chú tôi có làm việc đó.

- Khai-Quốc vương thực rộng lượng. Nhưng khi vương làm truyện đó, thì phạm trọng tội đối với phụ hoàng. Lý hoàng-đế không nói gì ư?

- Lúc mới nghe truyện, ông tôi định đem chú hai ra chặt đầu. Hoặc phế làm thứ dân. Nào ngờ ý trung nhân của hai giai nhân kia sau khi nghe các nàng thuật lại lý do được trả về... Hai vị ấy cảm động, bỏ ý định chống triều đình. Hơn nữa còn trở thành hai trợ thủ đắc lực.

Nhà vua suýt xoa:

- Chỉ mất có hai người đẹp, mà tránh đổ biết bao nhiêu máu. Hỡi ơi! Vua Lý cũng như Khai-Quốc vương thực là những người tài trí nhất thiên hạ. Trẫm... à tôi nghĩ Thiên-Thánh hoàng đế cũng không bằng vậy.

Mỹ-Linh chắp tay:

- Đa tạ Lê huynh quá khen.

Nhà vua nói với Lê Văn:

- Lê công tử! Ta coi tướng của công tử, biết công tử thế nào cũng thành công trong việc ứng tuyển phò mã này.

- Nhưng tôi không muốn làm phò mã Tống.

- Sao vậy? Làm phò mã cao sang cực điểm, lầu son, gác tía. Hơn nữa công chúa Huệ-Nhu vừa xinh đẹp, vừa ôn nhu văn nhã.

- Tôi biết vậy. Nhưng bọn tôi ba đứa, mà chỉ có một công chúa thôi. Tôi nhường cho Tôn Đản, Tự-Mai. Vì tôi đã có một công chúa khác rồi.

- Công chúa Đại-Việt chăng? Nàng tên gì?

- Không! Công chúa Thái. Nàng tên An-Nan Tam-gia La-sun Nong-Nụt.

Nhà vua hỏi Tự-Mai:

- Nhị đệ. Em si tình cô cung nữ nào vậy? Nhị đệ gặp nàng bao giờ?

Tự-Mai xấu hổ:

- Em gặp nàng hồi nàng chưa bị tuyển cung.

- Nàng tên gì? Hiện thuộc cung nào? Ty nào?

Trong lòng Tự-Mai nảy ra tia sáng:

- Tại sao ta không nói với đại ca gả Thuận-Tường cho ta? Việc gì ta phải tranh dành khổ sở? Lỡ ra hôm ấy Thái-hậu gả cho ta người khác thì hỏng bét.

Nó đáp nho nhỏ:

- Nàng tên Thuận-Tường. Dường như thuộc cung Ôn-đức phục thị Lý thần-phi.

- Cung Ôn-đức à? Cung Ôn-đức của công chúa Huệ-Nhu. Hồi tiên đế còn tại thế Lý phi chỉ là cung nữ thôi. Vì Lý phi là nhũ mẫu công chúa Huệ-Nhu, nên ở cùng.

Nói đến Lý phi long tâm cảm thấy đau nhói một cái. Nhà vua hỏi:

- Nhị đệ. Ta nhớ trong cung Ôn-đức không có cung nữ nào tên Thuận-Tường cả. Ta e nhị đệ nhớ lầm đấy.

Lê Văn cãi dùm Tự-Mai:

- Lê đại ca ơi, tên người yêu làm sao mà nhớ lầm được. Chính đệ cũng gặp nàng. Mọi người đều gọi nàng là Thuận-Tường mà.

Nhà vua chau mày:

- Nhị đệ có thể kể cho ta nghe chi tiết về cuộc gặp gỡ với nàng chăng?

Tự-Mai chưa kịp đáp, Lê Văn đã thuật vắn tắt việc phái Hoa-sơn sang Đại-Việt cùng trận đánh Tản-lĩnh cho nhà vua nghe. Nhà vua hỏi:

- Em có chắc Thuận-Tường là học trò Bắc-sơn lão nhân không?

Tự-Mai gật đầu:

- Đúng vậy. Nàng gọi ông bằng sư phụ.

Mặt nhà vua biến sang mầu hồng, cười mà không phải cười:

- Ta biết nàng là ai rồi. Nhị đệ ơi! Nhị đệ có thương yêu nàng thì phải hết sức trong cuộc tranh đua này. Lúc đầu nàng chỉ là cung nữ. Sau khi tuyển cung, vì thấy nhan sắc diễm tuyệt, võ công cao, văn chương quán thế, Thái-hậu nhận nàng làm con nuôi. Nàng chính là một trong mười tám giai nhân sẽ gả cho các ứng sinh đấy. Ta nói cho nhị đệ biết, có ít nhất ba người cũng xin ứng tuyển phò mã vì muốn được kết hôn với nàng, chứ không phải muốn làm phò mã.

- Những ai thế?

- Triệu Tiết, Khúc Chẩn.

Tự-Mai cười:

- Hai tên đó em thừa sức thắng. Còn người thứ ba?

- Y chính là trạng nguyên Địch Thanh.

- Ái chà!

- Nhị đệ đã đấu với Địch Thanh rồi à?

- Chưa, nhưng đã thấy y đấu với một trưởng lão Hồng-thiết giáo Đại-Việt. Gay nhỉ. Nhưng nếu đại ca giúp em thì mười Địch Thanh em cũng không sợ. Đại ca hứa không?

Nhà vua cầm tay Tự-Mai:

- Ta hứa. Nhị đệ yên tâm. Nào bây giờ chúng ta đi chơi.

Tôn Đản chỉ ra ngoài:

- Hôm nay anh cả cho chúng mình tự do đi chơi. Nào, chúng mình năm đứa, thêm anh Lê Luyện nữa là sáu. Chúng mình tiếu ngạo Biện-kinh nào.

Tự-Mai, nhà vua vào trong nhà thay quần áo. Sáu người lên một chiếc xe song mã. Lê Văn nói:

- Để em đánh xe.

Lê Văn cho xe chạy khắp những con đường lớn trong thành Biện-kinh. Khi mặt trời đứng bóng, Thuận-Tông đề nghị:

- Chúng mình kiếm một tửu lầu nào đánh chén đi?

- Ừ nhỉ. Đói lè lưỡi ra rồi đây.

Lê-Văn ngừng lại trước tửu lầu Cô-tô:

- Chúng ta vào đây. Hôm nay có Lê đại ca, chúng ta đãi đại ca một bữa. Nhưng Lê đại ca à, đệ nói một câu, đại ca đừ