Snack's 1967
Bỉ Ngạn Hoa - Full

Bỉ Ngạn Hoa - Full

Tác giả: Thương Nguyệt

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324143

Bình chọn: 7.5.00/10/414 lượt.

h chi này. Dưới Thánh hồ đầy những hồn ma kêu gào, vì thế việc xuống hồ hái Linh chi quả là vô cùng khó khăn và nguy hiểm, dường như mỗi cành Linh chi đó được đổi bằng sinh mạng của bao nhiêu người.

Vậy mà năm nào cũng vậy, cứ đến rằm tháng bảy là Nguyệt cung lại sai người xuống núi gửi thứ cỏ quý này cho Phù Nam, nói rằng đó là quà của Lưu Quang - thực ra Phù Nam nghĩ đây chính là lời cảnh cáo của Thiên Trúc Giáo chủ, rằng Lưu Quang đang ở trong tay ả, tốt nhất là đừng có ngông cuồng manh động.

Phù Nam vẫn không khỏi thẫn thờ khi nghĩ lại những chuyện đã qua. Chàng gõ gõ ngón tay lên thanh Khước Tà, lắng nghe những tiếng gõ đó, sắc mặt mỗi lúc một nặng trĩu. Chàng đứng một mình bên cửa sổ, trầm mặc nhìn về phía ngọn núi Linh Tựu dưới ánh trăng đêm, ánh mắt lóe lên những tia sáng.

Đằng xa kia, Mạn Châu Sa mọc tràn lan vây quanh chân núi, đó rực cả một vùng, tựa hồ một ngọn núi lửa đang bốc lên mạnh mẽ.

Trăng đêm rằm tròn vành vạnh, núi Linh Tựu cao vút tận chân mây. Trên đỉnh núi, Nguyệt cung như đang đắm mình dưới ánh trăng, tỏa ra thứ ánh sáng như không thuộc trần thế.

Lưu Quang, Lưu Quang đang ở trên đó... Đã ba năm kể từ ngày xảy ra đoạt cung chi biến, Phù Nam không được gặp lại sư huynh của mình, mặc dù rằm tháng bảy hằng năm đều đặn nhận được quà và thư của Lưu Quang. Thiên Trúc Giáo chủ, kẻ mãi mãi trong dáng vẻ nữ đồng ấy, là kẻ lòng lang dạ sói, Lưu Quang ngay từ đầu đã không chịu khuất phục, nay ở trong tay ả, không biết phải chịu những cực hình dã man đến thế nào...

Bây giờ, Trầm Anh Giáo chủ lại thao túng Thần Triệt và đang xông vào Nguyệt cung, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đôi mắt to tròn, trong sáng ngày nào lại hiện ra rõ nét trong ký ức Phù Nam... thật ngây thơ và thánh thiện! Tám năm... tám năm trước đây, chàng đã giương mắt nhìn cánh cửa Hồng Liên U Ngục đóng lại mà không dám ra tay cứu giúp.

Suốt bao năm qua, chàng đã sống trong sự nhẫn nhịn, cô đơn và tẻ nhạt. Cuộc sống như thế, có khác là mấy so với cái chết?

Ba năm trước chàng đã thề sẽ không đặt chân vào Nguyệt cung, dù chỉ là nửa bước. Thế nhưng hôm nay, chàng quyết định sẽ mang kiếm lên núi.

Lưu Quang ở trên núi, A Triệt cũng vậy... Những người mà chàng quan tâm đều đang ở trên đó! Dẫu biết rằng, Nguyệt cung vốn là nơi đã cả gan mạo phạm thì tất phải trả bằng tính mạng, thế nhưng, có điều gì là đáng sợ cơ chứ?

Bên ngoài, trăng đêm lạnh lẽo và u tịch. Mạn Châu Sa nở rộ dưới ánh trăng, như thắp lên những ngọn lửa.

Sau canh năm, trời sáng dần, cả một khoảng không rơi vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, cánh cưa ngôi tịnh xá bằng tre phát ra tiếng động nho nhỏ, ngọn nến sắp tàn bị một cơn gió mạnh thổi qua, đốm lửa lắc lư một hồi, rồi vụt tắt.

Chú quạ Nha Nha tỉnh giấc, mở to mắt và kêu lên một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy người đi tới, sự thù địch của nó lập tức biến mất, rối rít bay tới và kêu rì rầm điều gì đó.

Phù Nam chẳng buồn để ý đến nó. Sau khi đặt người con gái trên tay mình lên chiếc sạp, chàng mở tráp lấy ra một nhánh Linh chi, lập tức đút vào miệng người đó.

Nhánh Linh chi vừa chạm đầu lưỡi liền biến thành một dòng cam lồ chảy vào bên trong. Phù Nam đặt tay lên lưng và nhanh chóng truyền chân khí cho người đó. Nhưng Nha Nha lúc này đã tỉnh táo, nó chạy quanh bàn, cặp mắt đen tròn dán chặt vào người mà Phù Nam đưa về, kêu lên một tiếng lớn và chĩa mỏ bay tới.

Quả không sai, đây chính là nữ quỷ đã bước ra từ ngôi mộ đêm qua!

Mặc dù giờ này người con gái đó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, không có vẻ dữ dằn và ma quái như đêm qua, bộ y phục trắng đã nhuốm đẫm máu, nhưng Nha Nha vẫn nhận ra gương mặt trắng bệch không chút huyết khí ấy, vì thế trong mắt nó ánh lên sự thù địch.

"Ra chỗ khác!" Phù Nam quát lên và đuổi nó đi.

Ăn liền một lúc ba nhánh Linh chi, có thể coi như đã lấy lại được chút sinh khí, tốc độ máu chảy ra từ các đại huyệt trên cơ thể cũng dần chậm lại. Vì cái lưng gù của mình, người con gái đó không nằm ngửa được, buộc phải nghiêng người, thu mình lại, hơi thở gấp gáp và yếu ớt. Chiếc áo đã bị rách ở sau lưng, để lộ ra một "cục u" cao khoảng bao mươi phân - đứa trẻ đó dường như cũng bị nội thương nghiêm trọng, đang trong trạng thái hôn nê, nhưng ngón tay thì vẫn tóm chắt lấy gáy của người con gái.

Phù Nam phát hiện ra Thần Triệt giữa những khóm Mạn Châu Sa trên sườn núi. Lúc đó, chàng đang trên đường đi lên, còn Thần Triệt dường như vừa lao ra từ Nguyệt cung. Không biết đã gặp phải đối thủ như thế nào, chỉ thấy Thần Triệt bị thương rất nặng.

Dưới ánh trăng, nhìn Thần Triệt và cả đứa trẻ trên lưng đang trong trạng thái hôn mê, Phù Nam cảm thấy thanh Khước Tà của mình như muốn nhảy ra.

Giết! Giết! Giết!

Trước thế lực tà ma, thanh bội kiếm của Bạch Đế từ trăm năm trước đang động đậy, đằng đằng sát khí muốn xông lên.

Phù Nam quay mặt đi, không muốn nhìn gương mặt xấu xí độc ác của đứa trẻ kia, vì sợ không thể kìm nổi mà phải động thủ. Thần Triệt đang ngủ yên lành, gương mặt của nàng nhợt nhạt nhưng thanh thản, vẫn còn đó sự trong sáng, thuần khiết của tám năm trước kia.

Nếu muốn