XtGem Forum catalog
Đại Việt Long Phụng Kê

Đại Việt Long Phụng Kê

Tác giả: Uy Tửu

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322142

Bình chọn: 8.00/10/214 lượt.

vẫn toát lên cái vẻ siêu phàm thoát tục, khiến cho người khác mơ hồ cảm thấy nàng là một thiên kim tiểu thư trong danh gia vọng tộc.

Bước chân của nàng rất đều, đều đến mức có lấy thước đo cũng không thể sai một phân được. Phong thái thì vừa yểu điệu thục nữ lại vừa cứng rắn mạnh mẽ, vừa như cô thôn nữ chẳng biết võ công lại vừa như cao thủ giang hồ hô mưa gọi gió. Tuy nhiên, cái thục nữ và cái cao thủ kia lại phối hợp uyển chuyển tạo nên một hình ảnh ấn tượng đến mức không ai gặp qua nàng mà có thể quên, nam lẫn nữ, già lẫn trẻ, đều không thể...

“Cao thủ võ học đây rồi!” Dương Tú Tăng vỗ bàn, dĩ nhiên vỗ rất khẽ vì lúc này thanh y nữ tử kia đã bước đến rất gần, gã làm sao dám vọng động.

“Cao thủ gì chứ? Mỹ nhân tuyệt thế...” Trần Khoán nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, trạng thái như kẻ mất hồn: “Ngươi xem! Chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần thẳng thì thẳng... Nhấp nhô rất có trật tự... Tiên nữ chứ không phải mỹ nhân...”

Dương Tú Tăng không khỏi tát nhẹ một cái vào má Trần Khoán, chồm người tới gần tai hắn nói thật khẽ: “Ngươi nhìn thanh trường kiếm đi, nữ nhân này dùng cái dáng yểu điệu đó để đánh lừa người khác thôi... Ta dám chắc cô ta là cao thủ hiếm có.”

“Không thể đâu...” Trần Khoán học theo Dương Tú Tăng, chồm người tới nói khẽ: “Thanh kiếm đó để lừa người nhát gan thôi! Ta thấy tuy nàng ta có khí chất mạnh mẽ nhưng phần yếu đuối vẫn nhiều hơn, ngươi xem... Cặp đùi đó hẳn là tuyệt lắm, dáng đi thật là... Cha mẹ ơi!”

Dương Tú Tăng lúc này chỉ hận không thể chọc mù hai con mắt háo sắc của Trần Khoán, hừ lạnh: “Ta nói ngươi biết... Người mạnh mẽ có thể tỏ ra yếu đuối nhưng kẻ yếu đuối không thể tỏ ra mình mạnh mẽ, đừng để bị... cặp đùi đó đánh lừa!”

“Hể?” Trần Khoán hoàn toàn không chú ý câu nói của Dương Tú Tăng: “Sao nàng ta lại tìm lão Lý mập?”

Quả thật lam y nữ tử đã đứng trước quầy bán mỳ của lão Lý mập.

“Lão bản xin cho tiểu nữ mạng phép hỏi mấy câu về một người được không?” Lam y nữ tử cất giọng, nhẹ nhàng dễ nghe lại có phần thiên tiên lạ lùng.

“Hỏi về ai chứ? Kiến thức của lão đây rất hạn hẹp nha!” Lão Lý mập cười cười đáp lại, hai mắt sáng rực nhìn lam y nữ tử một cách ngưỡng mộ, tuy nhiên vẫn không quên chuyện làm ăn: “Trả lời được thì lão sẽ trả lời, nếu thông tin có ích chỉ hi vọng tiểu cô nương... Hè hè! Thưởng một vài văn coi như tiền uống nước...”

Cạch!

Lão Lý mập, Trần Khoán và cả Dương Tú Tăng đồng thời há hốc mồm không tin vào mắt mình, lam y nữ tử đặt lên quầy mỳ những ba tiền (đơn vị tiền tệ lớn hơn văn). Sau đó nàng hỏi một câu, câu này khiến Trần Khoán và Dương Tú Tăng không tin vào tai mình...

“Trần Khoán! Nghe nói lão bản có qua lại với hắn đúng không?”

Lão Lý mập trước hết cầm lấy ba tiền bỏ vào túi rồi sau đó nhìn Trần Khoán một cái, định bụng chỉ cho lam y nữ tử rằng Trần Khoán đang ở đây nhưng sau đó lại muốn thuận miệng trả lời mấy câu, dĩ nhiên là hi vọng được lam y “đại gia” nữ tử trước mặt thưởng thêm mấy tiền. Lão tuy có thiện dạ bán đồ rẻ cho dân nghèo nhưng đồng thời cũng rất thích moi tiền của dân nhà giàu...

“Đúng! Đúng! Đúng!” Lão Lý mập đáp: “Ai chứ Đệ Nhất Lưu Manh ấy ta chơi rất thân!” Nói dứt câu lão quay qua nháy mắt với Trần Khoán một cái.

“Đệ Nhất Lưu Manh?” Lam y nữ tử thắc mắc.

“Tiểu cô nương là gì của hắn mà sao lại không biết cái ngoại hiệu này chứ?” Lão Lý mập hỏi, đồng thời giải thích: “Từ nhỏ hắn đã quậy phá có tiếng nên ở Toán Viên này ai cũng gọi vậy.”

“Tiểu nữ không là gì của hắn cả, chỉ là có người nhờ tiểu nữ đi tìm hắn thôi...” Lam y nữ tử nói: “Lúc nãy đến Trần gia thì họ bảo hắn vừa bỏ nhà đi, lão bản có biết tung tích của hắn không?”

Giọng điệu của nàng lúc trầm lúc bổng, lúc thì có vẻ quan tâm đến Trần Khoán, lúc lại coi hắn như kẻ xa lạ, thậm chí có lúc còn thù ghét hắn vô cớ. Về phía Trần Khoán thì nghiến răng chửi thầm Võ Túc Sinh, rõ ràng là y đuổi hắn ra khỏi nhà vậy mà bây giờ lại bảo hắn bỏ nhà đi, thật là bỉ ổi không tả nỗi.

“Cái đó lão đây không biết... Nhưng lão biết hắn rất thân với một tên họ Dương.” Lão Lý mập trả lời, câu này là ám thị cho Trần Khoán biết rằng lão chuẩn bị chuyển trách nhiệm về phía Dương Tú Tăng: “Có thể chúng đang ở cùng nhau!”

Kỳ thực lam y nữ tử này là thù hay bạn của Trần Khoán thì vẫn chưa biết được nên lão Lý mập không muốn thật lòng trả lời, tóm lại là lão và Trần Khoán cũng có quen biết, lỡ như lão vô tình chỉ đường cho hổ cái cắn chết sói đực thì không phải là mang tiếng bán bạn hay sao? Người làm ăn như lão luôn tính toán chuyện này.

“Họ Dương?” Lam y nữ tử vén một sợi tóc đi lạc đang đung đưa trước mắt, hỏi: “Chẳng hay lão bản còn biết thông tin gì khác không? Một cái họ làm sao tìm ra người đó?”

Lão Lý mập nhìn về phía Trần Khoán và Dương Tú Tăng, thấy hai gã đã mất dạng từ lâu mới mỉm cười đáp: “Là Dương Tú Tăng!”

***

“Dương tặc tử!” Trần Khoán gầm lên: “Sao ngươi lại kéo ta chạy?”

“Hừ!” Dương Tú Tăng nói: “Cô ta là cao thủ giang hồ lại đi tìm ngươi, một là chuyện tốt, hai là chuyện xấu... Phải xác định rõ là tốt hay xấu hẳn tìm cô ta nói chuyện.”

“Ngươi ghen tị q