
.
Cái bóng trắng mang theo hơn trăm đạo kiếm ảnh công vào một điểm, chỉ duy nhất một điểm trong không trung. Cái bóng đen dĩ nhiên nhìn ra điểm đó nhưng lại không hề né tránh, ngược lại còn lao vào ngạnh tiếp trực diện.
Keng!
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, chỉ một tiếng nhưng lại kéo dài không dứt, đinh tai nhức óc. Trần Khoán và Dương Tú Tăng dĩ nhiên là chịu không được, đưa hai tay bịt kín hai tai, cảm thấy xung quanh có một thứ áp lực vô hình.
Đó là kình khí!
Thanh âm đột nhiên ngưng hẳn, toàn trường yên lặng lạ thường, thi thoảng có tiếng gió rít nhưng không biết xuất phát từ đâu. Thứ áp lực vô hình kia càng lúc càng mạnh lên, rõ ràng là hai cao thủ ngoài kia đang tỷ đấu nội lực.
Hự!
Hự!
Áp lực biết mất, trả lại cho đỉnh đồi sự tĩnh lặng tự nhiên không kỳ dị. Trần Khoán và Dương Tú Tăng lúc này mới dám buông hai tay, cảm thấy dễ chịu phi thường, đồng thời tò mò đưa mắt nhìn về phía đỉnh đồi. Hai cái bóng lúc nãy đã hiện rõ nguyên hình, đều là nữ nhân cả, một vận hắc y, một vận bạch y.
“Phù Tiên tỷ! Nội lực của tỷ sao lại kém muội một phần vậy?” Giọng nói vừa ngọt ngào vừa đanh đá của hắc y nữ cao thủ vang lên.
Ả sở hữu mái tóc dài đến tận gót chân, mặc dù xỏa ra nhưng tuyệt không có chỗ nào bị rối, từng lọn tóc đung đưa rất có trật tự. Ẩn trong những đường tóc là cặp khuyên tai cổ quái bằng ngọc, vừa lạ lùng vừa dị hợp. Bộ hắc y của ả rộng thùng thình, cổ áo rất cao nhưng vẫn để lộ sợi hoàng kim liên bên trong, thi thoảng lại ánh lên sắc vàng cao quý. Chiếc váy dài chia thành nhiều mảnh, các mảnh lại không được cố định nên khi có gió thổi qua lập tức đều bị cuốn theo, cặp đùi trắng nõn của ả khẽ hiện ra. Cổ chân trái của ả đeo một chiếc lắc nhỏ, đung đưa theo chiều gió phát ra âm thanh đinh đinh đang đang rất vui tai, ở đùi chân phải lại đeo một chiếc vòng vàng khảm ngọc, sáng lấp lánh trong đêm.
Trần Khoán là kẻ rất dễ bị mê hoặc, hắn nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, nhìn chăm chăm vào cặp đùi nổi bật kia. Dương Tú Tăng và lam y nữ tử dĩ nhiên cũng dán mắt vào người hắc y nữ cao thủ, chỉ là nhìn thứ khác. Đầu tiên là chiếc mặt nạ sắc che kín mặt ả, các hoa văn trên đó vừa tinh tế vừa quỷ dị, gây cho người khác cảm giác bị câu hồn nhiếp phách. Nhất là mấy viên dạ minh châu cực nhỏ khảm quanh mắt trái, phát ra hàn quang rực rỡ, khiến cho nhãn thần của ả trở nên bá đạo phi thường. Thứ hai phải nói đến mười móng tay sắt gắn trên các đầu ngón tay, mỗi móng có một mũi lớn nhọn hoắt lại có hai mũi nhỏ ẩn tàng bên dưới như hai chiếc nanh rắn, kỳ thực là một loại binh khí âm hiểm hiếm thấy.
Loại binh khí này dĩ nhiên có tẩm độc!
“Ngọc Xà muội thắng rồi! Thâu Dương Thuật quả nhiên rất lợi hại, chỉ mười mấy năm không gặp mà đã tiến triển đến như vậy.” Bạch y nữ cao thủ Phù Tiên nói, ngữ điệu cực kỳ phúc hậu, dứt lời thì tra kiếm vào bao, ngồi xuống mặt đất vận công khử độc. Thanh kiếm kia tuy đã hồi bao nhưng vẫn phát ra hàn quang thuần khiết như muốn thanh tẩy không khí xung quanh…
Vị nữ cao thủ này dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như thiếu nữ ở tuổi thanh xuân nhưng lại toát ra khí chất cao cao tại thượng, thiên tiên đáng kính như những bậc tông sư nổi danh. Sở hữu gương mặt đại trí đại tuệ như Quan Âm Đại sĩ, vầng trán rộng mở, chóp mũi nhô cao, đôi môi như nở một nụ cười thánh thiện.
Trần Khoán là kẻ lưu manh cũng không khỏi thán phục vẻ thiên tiên kia mà gọi bằng…
“Bà ấy!” Hắn hỏi: “Là sư phụ của cô sao?” Là hỏi lam y nữ tử.
“Phải thì sao?” Lam y nữ tử gằn giọng: “Thấy sư phụ ta thất thế ngươi vui lắm đúng không?” Thanh âm của nàng đầy vẻ lo lắng.
“Sư phụ cô gặp nạn, còn không mau đi cứu?” Trần Khoán không ngờ còn tỏ vẻ quan tâm hơn cả lam y nữ tử.
“Tâm địa ngươi cũng có lúc tốt lắm…” Lam y nữ tử tán thưởng, sau đó thở dài: “Nhưng ta không phải đối thủ của Ngọc Xà yêu nữ!”
“Vậy để bà ấy chịu chết hay sao?” Trần Khoán siết chặt hai tay, thái độ này của hắn thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
“Không đâu!” Dương Tú Tăng lên tiếng, hết sức bình tĩnh: “Ta thấy nhất định cả hai cùng bị thương, ả Ngọc Xà kia hiện tại lo cho mình còn không xong.”
“Có lý lắm!” Lam y nữ tử gật đầu, sau đó đưa tay phải nắm chặt cán kiếm, nhất định là nàng muốn liều mạng xông ra.
Xoẹt!
Tiếng động vừa rồi rất nhỏ, là do lam y nữ động vào thanh trường kiếm tạo ra.
“Hừ!” Ngọc Xà yêu nữ phát hiện ba người bọn họ, lập tức gằn giọng: “Thì ra Phù Tiên tỷ còn có người áp trận.”
Dứt lời, ả lướt về phía Phù Tiên với tốc độ nhanh như thiểm điện, động tác ma quái phi thường, không có quỹ đạo. Song thủ mở rộng, mười móng tay sắt hiện ra, chỉ vào cổ họng Phù Tiên. Nhất kích tất sát?
Chỉ thấy Phù Tiên khẽ động bàn tay, chưởng ảnh hiện lên trước mặt tạo thành một lớp là chắn hoàn hảo. Đây đương nhiên là hành động ngu ngốc, tay không bắt móng tay sắt ư?
Vụt!
Ngọc Xà đột nhiên thu mười móng tay sắt lại, ở giữa không trung đảo người một cái, phóng vào màn đêm vô tận.
Lúc này lam y nữ tử mới bước ra khỏi tảng đá, tiến về phía Phù Tiên. Trần Khoán và Dương Tú Tăng cũng yên lặng theo sau.
“Ngọc Xà vẫn là Ngọc Xà, th