
Huyễn Thần
Tác giả: Vân Thiên Không
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 3211941
Bình chọn: 10.00/10/1194 lượt.
thấy lão thì đều lấy một tư thái cao cao tại thượng! Hơn nữa làm cho Mã Lí Áo không thể chịu đựng được, chính là như bây giờ, công nhiên cười nhạo cùng khinh bỉ. Mã Lý Áo thậm chí nguyện ý mang kim tiền đi mua về danh dự nhưng chính lão cũng biết rất rõ một câu: rất nhiều thứ không thể mua được bằng tiền! (nhưng có thể mua đc bằng rất nhiều tiền :ex10:)
Hừ!
Nhìn vẻ mặt cười nhạo của mọi người, Lý Dật không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nhất thời… tất cả mọi tiếng cười đều ngừng lại, đám người nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.
Lạnh lùng nhìn xuống, Lý Dật trầm giọng nói: “Là một thôn dân của Huyễn Thạch thôn, ta hy vọng mọi người sau này nếu gặp phải chuyện cần suy xét kỹ một chút. Không nên ngu xuẩn chỉ biết nhìn hiện tượng bên ngoài. Lại càng không nên chỉ tin tưởng những điều mình chứng kiến hoặc là nghe được. Suy nghĩ thêm một chút, chẳng lẽ Mã Lí Áo thật sự giống các ngươi tưởng tượng sao?”
Không có người nào phản ứng lại câu nói của Lý Dật, bất quá cái này không phải là trọng yếu, hắn tiếp tục nói: “Quy hoạch lúc này đây, Mã Lí Áo tiên sinh cũng không thể là ngoại lệ. Các ngươi suy nghĩ một chút, cái mà các ngươi phá bỏ chỉ là một mái nhà gỗ rách nát, mà Mã Lí Áo tiên sinh thì sao? Hắn có đến hai mươi gian phòng lớn bằng đá tảng, cũng sẽ bị giống như các ngươi nhất loạt phá bỏ. Nếu có đầu óc, các ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, ai sẽ là người có tổn thất lớn nhất trong toàn thôn đây? Sau đó suy nghĩ một chút nữa, Mã Lí Áo tiên sinh vẫn có thể cười đối với hết thảy, phẩm cách của hắn có phải như các ngươi tưởng tượng không?”
Này...
Tất cả thôn dân đều chần chờ, ánh mắt nhìn về phía Mã Lí Áo cũng không còn như vậy quá khinh bỉ. Quả thật, căn nhà lớn đó của Mã Lí Áo sợ rằng phải tương đương với năm mươi căn nhà gỗ bình thường. Nhưng lão lại cười đối mặt với hết thảy, chẳng lẽ... Trong lòng lão tựu một điểm khổ sở cũng không có sao?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám thôn dân, Lý Dật không khỏi cười thầm trong bụng... Mã Lí Áo đương nhiên không đau lòng. Bởi vì hắn đã đáp ứng lão sẽ xây cho lão nơi ở mới so với hiện tại còn muốn lớn hơn đến mười lần. Hơn nữa vị trí lại rất tốt, có thể nói ngoại trừ phòng của Lý Dật thì đó chính là vị trí tốt nhất. Với sự khôn ngoan của Mã Lí Áo chẳng lẽ không đáp ứng sao chứ?
Có lẽ có người sẽ nói , như thế là thiên vị Mã Lí Áo, như thế có phải là hợp lý hay không? Điều này tất sẽ không tránh được mọi lời ong tiếng ve từ mọi người nhưng kì thật đây đều là lo lắng dư thừa, Mã Lí Áo hắn thân là phụ trách kinh tế? Không sai... chính là phụ trách kinh tế tổng lý. Nếu đã là phụ trách kinh tế, mặt tiền ngôi nhà lại không phải là nên phô trương sao? Vị trí lại không nên đặt ở một chỗ tốt sao?
Có chút đồ vật này nọ, nói là cấp cho Mã Lí Áo nhưng là kì thật vẫn là trong thôn. Thế giới này quyền sử dụng đất cho tới bây giờ cũng không thuộc về cá nhân, mà đều là do thành chủ một người quyết định, dân chúng chỉ có được quyền sử dụng mà thôi. Điều này và trên địa cầu giống nhau, khác nhau chính là trên địa cầu quyền sử dụng đất cũng có kỳ hạn. Mà cái thế giới này chỉ cần thành chủ nói một câu, đất đai sẽ không còn là của ngươi nữa!
Trong tương lai kiến trúc của trung tâm kinh tế sẽ không nói là Mã Lí Áo gia. Chỉ nói là chỗ lão làm việc, bất quá lão nếu muốn ở tại nơi đó, cũng chẳng có ai can thiệp được, tóm lại chuyện chính là như vậy.
Bất quá, việc này tự nhiên không thể nói ra bây giờ, vở kịch này còn phải tiếp tục diễn. Lạnh lùng đi xuống nhìn tất cả thôn dân, Lý Dật tiếp tục nói: “Không chỉ như thế, Mã Lí Áo tiên sinh đã từ bỏ tất cả lợi ích cá nhân, thành tâm mưu cầu phúc lợi cho Huyễn Thạch thôn chúng ta. Mọi người suy nghĩ một chút, hắn hoàn toàn có thể chính mình làm ra tiền để chính mình tiêu xài, không phải cân nhắc tính toán nhiều, vui sướng dường nào, nhưng là hiện tại thì sao? Hắn vì mọi người đứng ra đảm trách kinh tế kiến thiết, kiếm được tiền cũng không phải là của hắn. Hắn hiện tại chính là dùng tính mạng của mình, vì mọi người phục vụ, chẳng lẽ... Với công hiến như vậy, các ngươi còn muốn lấy ánh mắt đó đối đãi với Mã Lí Áo tiên sinh sao?”
Sau khi nghe Lý Dật nói, ánh mắt tất cả đám thôn dân rốt cuộc cũng đã thay đổi, từ khinh bỉ chuyển thành kính nể. Tất cả mọi người đều rõ ràng, đây cũng tuyệt đối không phải là một quyết định đơn giản. Để có được quyết định này, Mã Lí Áo hẳn sẽ phải nỗ lực rất nhiều.
Xôn xao...
Tiếng vỗ tay, từ khinh đến trọng, từ thưa thớt đến rào rào vang lên. Tất cả mọi người đều nhiệt liệt hướng tới Mã Lí Áo cổ vũ, thỉnh thoảng có thôn dân còn quát to một tiếng – Mã Lí Áo hảo hảo!
Đối xử như thế này, Mã Lí Áo từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên hưởng thụ qua. Đối mặt với tiếng vỗ tay như thuỷ triều lên, Mã Lí Áo hai mắt mê mang, nước mắt nhanh chóng chiếm lĩnh hai mắt của lão, lần đầu tiên... Mã Lí Áo cảm giác được so với kim tiền thế nào lại có những thứ mang lại cho bản thân nhiều tư vị tốt đẹp như vậy! Mã Lý Áo rốt cuộc có điểm hiểu được La Tạp. Rốt cuộc giải thích được vì sao La Tạp lại ngu như vậy, vì vài câu ủng hộ cùng ngợi khen,