
y con ấy? Tại sao đàn ông có phẩm cách, địa vị đều coi trọng những thứ này chứ? Hu hu…
- Tóm lại, ngày hai chúng ta thành thân, tiểu vương muốn thấy một thục nữ từ trong ra ngoài trước mặt mọi người, sau lưng mọi người thì… - Hắn dừng lại, nhìn nàng, nghĩ đến biểu hiện của nàng tối qua, nhếch môi giễu cợt: - Trên giường của tiểu vương, cô làm thế nào, tiểu vương cũng không ý kiến. Chỉ cần xem cô có bản lĩnh làm cho tiểu vương vui hay không thôi.
- Phì!
Hắn không có ý kiến gì nhưng nàng lại có ý kiến đấy. Nàng nên tố cáo với ai đây?
Kinh thành… kinh thành là địa bàn của chồng trước, nhưng kinh thành rộng như vậy. Nàng chưa vào đến nơi đã bị bắt cóc cưỡng hôn, làm sao có thể tìm được tung tích “người cha thất lạc” đó của nàng đây? Trong thành Lâm Dương, phủ Diệu vương vẫn như xưa, cổng lớn cao ngất, tôn quý ngút trời. Nó không vì hành động thương phong bại tục của chủ nhân làcưỡng đoạt dân nữ mà trở nên khác thường.
Hai con kỳ lân bằng ngọc bích ngồi trước cổng là vật mà Thánh thượng bancho hoàng tôn Cung Diệu Hoàng. Quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa,muốn tiến vào phủ Diệu vương thì trước tiên phải hạ vài phẩm cấp. Tiểuvương gia của phủ Diệu vương cũng thật giỏi xoay chuyển. Nếu không thìsao mới mười tám tuổi đã có thể gánh trên vai trọng trách, có thể khiếnHoàng thượng giao quân quyền vào tay hắn chứ. Quân quyền đại sự khôngchỉ dựa vào quan hệ huyết thống cộng thêm sự sủng ái mà giao cho được.Làm sao có thể ngăn được lời dị nghị của quần thần? Làm sao có thể tạodựng thế lực? Làm sao có thể khiến người lớn tuổi hơn nể phục mình chứ?Những uy tín đó đều do một tay Cung Diệu Hoàng xoay xở, chứ chỉ dựa vàoơn đức của Thánh thượng thì không thể thành được.
Phủ Diệu vương không phải là do vương gia trước truyền lại mà là do Thánhthượng đặc cách khai ân xây phủ viện mới ban cho hoàng tôn Cung DiệuHoàng. Vị tiểu vương gia này từ sau khi được phong tước vị đến phủ đệ,không kế thừa bất kỳ thứ gì của Thất hoàng tử, phụ thân mình. Vị Thấthoàng tử này chỉ vì không tuân theo quyết định của Thánh thượng mà mấtđi sủng hạnh, cuối cùng thì cùng thê tử qua đời sớm, bỏ lại Cung DiệuHoàng. Đừng nói là phủ đệ đã sớm hoang tàn mà đến cả tước vị cũng bịThánh thượng thu hồi hết. Thế nên, tiểu vương gia của phủ Diệu vương cóthể có được thế lực như ngày hôm nay đều là dựa vào việc từ nhỏ hắn đãđược vào cung ở bên Thánh thượng.
- Cô hiểu những điều này rồi chứ?
Vị tiên sinh có bộ râu chữ bát[1'> kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối đoạn đời của Diệu vương gia, nhưng chỉthấy Long Tiểu Hoa đang nhìn mình với một dấu hỏi lớn trên đầu, giốngnhư vịt nghe sấm vậy. Đó là ân sư của Diệu vương gia. Ông luôn ca ngợiTiểu vương gia trước các hoàng tử khác. Đến tận bây giờ, ông luôn rấthài lòng về môn sinh của mình.
[1'> Chữ bát: 八
Tư chất thật quá kém! Cung Diệu Hoàng đào ở đâu ra một tiểu cô nương quêmùa chẳng hiểu gì cả như vậy chứ? Cô ta ngồi ngây bên Tiểu vương gia như củ khoai tây ấy, dùng cái ánh mắt như đang xem thuyết thư[2'> đó để nhìn mình. Cô ta đến cả việc người chuẩn bị thành thân với mìnhlà nhân vật như thế nào cũng không biết. Điều này liệu có làm ảnh hưởngđến chuyện đại sự của Tiểu vương gia không?
[2'> Thuyết thư: Cách gọi khác của nghệ thuật Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như Bình sách, Bình thoại, Đàn từ…
- Ý ông là cha mẹ hắn đều đã qua đời. Hắn có số phận đáng thương giốngnhư tôi. Sau đó, hắn được ở bên ông nội. Ông nội hắn rất yêu quý hắn…
- Ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi. Tiểu vương gia không phải dựa vào thánh ân để được như ngày hôm nay. Tiểu vương gia là…
- Dựa vào những trò nham hiểm để có được như ngày hôm nay ư? Ông nội hắnrất yêu quý hắn nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Từ nhỏ, hắn đã học những trò nham hiểm và tạo nên những thành tích vĩ đại ư? – Không có gì caocả hơn một chút sao?
- …
- Được rồi. Tôi hiểu rồi. Vấn đề tiếp theo.
- …
- Phu tử…
- Ta đã nói với cô rồi. Ta không phải là phu tử. Ta được Thánh thượng ngự ban…
Long Tiểu Hoa chẳng hề có hứng thú gì với những thứ ngự ban này. Nàng tiếp tục ngắt lời người ta, hỏi:
- Ông có biết… Thập cửu điện hạ không? – Vị phu tử này còn dễ chịu hơntên họ Cung đó, kẻ không có đầu óc đã bắt nàng từ biên cương về đến kinh thành, nhốt nàng suốt bốn ngày liền, ngày nào cũng bắt nàng học nhữngbài học về việc “làm sao hiểu phu quân” của vị phu tử có bộ râu chữ bátnày. Không thể tiếp tục thế này được. Nàng quyết định thể hiện thân phận mình không phải là thấp hèn. Nàng là vị nương tử còn chưa bị bỏ hoàntoàn của hoàng tử. Tóm lại là phải đối xử cho đúng mực chứ.
- … - Vị tiên sinh có bộ râu chữ bát nhíu mày, bỗng nhiên ông cảnh giácvới tiểu nha đầu trước mặt: - Cô nói tới Thập cửu hoàng tử của Thánhthượng ư?
- Đúng đúng đúng. Thực ra tôi là…
- Đúng cái gì? Không đúng!
- Hả?
- Bây giờ Thập cửu điện hạ đó là kẻ thù số một của Tiểu vương gia. Hắnluôn gây khó khăn cho Tiểu vương gia và thường lấy thân phận trưởng bốiđể chèn ép Tiểu vương gia. Hắn đã quên mất mười năm trước, rốt cuộc aiđã xử hắn tội làm thâm hụt quốc khố. Hứ! Thánh th