Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329905

Bình chọn: 10.00/10/990 lượt.

mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác. Việc gì hắnphải ham hố điều đó chứ?

Thế mới nói Long Hiểu Ất là một kẻ ngốc nhưng Thập cửu điện hạ thì hiểu rõcó thù phải trả, ăn miếng trả miếng, đòi lại công bằng. Hắn sẽ không vìLong Tiểu Hoa muốn một người yêu thương mình mà quay về làm vừa lòngnàng. Hắn không làm theo yêu cầu của nàng được nữa rồi. Người hoàng tộcthì sao có thể chăm sóc người khác được chứ? Người hoàng tộc chỉ biếtlàm theo phép trời. Cha mẹ cũng vậy, huynh đệ cũng vậy, phu thê cũngvậy, thời gian hắn thuộc về nhà họ Long đã hết rồi, về đến hoàng thành,hắn phải quên hết tất cả. Bây giờ sai người đi tìm nàng cũng chỉ để đưanàng về đúng chỗ của mình mà thôi.

Có người gõ cửa thư phòng. Một gia đinh bước vào. Hắn ngước mắt lên, vội hỏi:

- Có tin tức gì chưa?

- Khởi bẩm điện hạ, người sai đi vẫn chưa về. Nhưng Diệu vương gia saingười đưa một tấm thiệp mời đến nói rằng mấy ngày nữa là sinh nhật mườichín tuổi của Tiểu vương gia nên mời điện hạ qua phủ, tiện thể mời người coi mặt tân nương tương lai của Tiểu vương gia ạ. - Gia đinh cúi ngườicung kính đưa tấm thiệp mời.

Long Hiểu Ất uể oải đón lấy thiệp mời, còn chưa kịp mở ra xem đã nhướn màychú ý tới cuốn sách dày được bọc bằng giấy dầu vừa được dâng lên cùngtấm thiệp:

- Đây là cái gì?

- Thứ này mới nhận được hôm nay ạ. Tiểu nhân nghe nói một vị công tử áotrắng nhờ người chuyển đến, nhắn là mấy hôm nữa sẽ tới kinh thành thămđiện hạ. Người đó không chịu để lại tên tuổi, chỉ bảo điện hạ nhận đượcmón quà này sẽ biết hắn là ai?

Gói bọc cuốn sách dày này khiến hắn nhớ tới một việc ngốc nghếch mà mình đã từng làm. Hắn bóc mảnh giấy dầu ra thì thấy mấy chứ khiến hắn tức mắt: Đại tẩu, tận hưởng đi.

- ... - Môi hắn mím lại. Hắn siết chặt cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó màhứ một tiếng lạnh lùng rồi quay sang gia đinh dặn dò: - Trong phủ cónuôi chó săn không?

- Chó... chó săn ạ?

- Nếu không có thì ngày mai mua về đây mấy con. Nhốt chúng mấy ngày không cho ăn.

- Điều này... Điện hạ muốn nuôi chó săn để... -Vương phủ của họ đâu thiếu người canh gác, còn mua chó về cho phí cơm phí gạo sao?

Long Hiểu Ất lật trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, đôi môi mỏng của hắn thốt ra hai chữ:

- Đón khách!

- ...

Hắn lật đến trang thứ mười nhưng không thể tránh nhìn vào đoạn trọng điểm của cuốn tiểu thuyết. Hắn nhíu mày, bỗng nói thêm:

- Ngươi đi tìm mấy mảnh vải trắng gói một ít thịt vào bên trong, đặt bêncạnh mấy con chó, chỉ cho chúng nhìn, không cho chúng ăn.

- Hả?

Hắn nhìn chằm chằm vào những dòng chứ điên đảo, chỉ cảm thấy nhân vật nữnày thật đáng chết! Chưa có giấy hưu thư mà đã cũng tiểu thúc làm bậy.Cô ta không có khái niệm trinh tiết, loạn luân, vô sỉ như thế sao? Nhưng nhân vật nam trong cuốn sách này cũng rất khốn nạn:

- Ta muốn chúng nhìn thấy kẻ mặc áo trắng là lao đến cắn xé.

- ...

Nói thật, Thập cửu điện hạ làm ở bộ Hộ đúng là uổng phí nhân tài. Điện hạ nên được điều đến bộ Hình mới đúng.

Bị Bạch Phong Ninh chọc tức, Long Hiểu Ất đặt tấm thiệp mời Cung DiệuHoàng sang một bên. Hắn bận rộn sai người dạy chó săn lao đến cắn kẻ áotrắng, bận rộn tìm Long Tiểu Hoa mất tích khắp thành. Hắn nhìn cuốn tiểu thuyết khốn kiếp mà hắn đã lật ra xem đó, chỉ muốn ăn miếng trả miếng.Dường như hai kẻ khốn này đang liên kết với nhau để trêu chọc hắn.

Cuối cùng thì sinh nhật cháu hắn cũng lặng lẽ đến.

Hắn được mời đến coi mặt cháu dâu tương lai xem có xứng với cháu hắn không? Đó là câu nói không biết là đùa hay cố ý của Thánh thượng. Cháu hắn làloại người như thế nào, một kẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo ngông cuồng,giai nhân bên cạnh kẻ đó đâu đến lượt hắn tuyển chọn thay chứ? Hơn nữahắn của chẳng hứng thú gì với việc đó. Lấy vợ là chuyện cả đời. Hắn đãmơ hồ một lần, làm sao có thể tiếp tục? Lấy nhầm vợ là chuyện không nhỏ. Hắn không muốn hại cháu mình rồi lại hại đến mình. Hắn còn đang bận tìm người vợ cũ có sở thích hạnh đỏ vượt tường trong kinh thành đây này.

Kiệu Thập phủ điện hạ dừng trước cổng lớn của phủ Diệu vương. Long Hiểu Ấttừ trên kiệu bước xuống và được người hầu dẫn đến đại sảnh quyền quýnhất đương triều. Những lời bàn luận về sự xuất hiện của hắn rộ lên. Hắn không nói gì chỉ hàn huyên vài câu rồi ngồi vào vị trí của mình màkhông không hề uống dù chỉ một hớp trà. Chỉ đến khi có một vị đại nhânthân tín của Cung Diệu Hoàng cung kinh nói với hắn:

- Thập cửu điện hạ, mọi người đều biết Thánh thượng hạ chỉ cho điện hạchọn tân nương giúp Tiểu vương gia. Thứ nhất điện hạ và Tiểu vương giađều là quan trong triều, thứ hai điện hạ lại là hoàng thúc của Tiểu vương gia. Lần này mong điện hạ hãy khuyên giải Tiểu vương gia đi ạ.

Hắn liếc nhìn vị quan đó, thảnh thơi vắt chân chữ ngũ, nhấp một ngụm trà nóng, tùy hứng hỏi:

- Ồ! Lần này cháu ta lại làm gì vậy? Tân nương của nó không hợp ý các vị ư?

- Thần nghe người hầu trong vương phủ nói. Cô nương đó là một dân nữ tầmthường, thân phận thấp hèn không xứng với địa vị cao quý của Tiểu vươnggia, chỉ là tiểu nha đầu do Tiểu vương gia ra ngoài giao du, nhất thờicao hứng đưa về. Nếu thu nạp làm thiếp thì còn được. Nhưng


Insane