
thần nghe nói Tiểu vương gia đã bị yêu nữ mê hoặc, ở bên cô ta suốt mấy ngày mấy đêm. Chúng ta đã khuyên giải nhưng chẳng hề có tác dụng gì. Lần này mongThập cửu điện hạ lấy thân phận hoàng thúc mà khuyên giải Tiểu vương gia. Không thể thu nạp một cô nương làm lỡ dở tiền đồ của Tiểu vương gia làm vương phi được ạ.
- Hắn mê mẩn một dân nữ bình thương ư? - Long Hiểu Ất phì cười, đặt chéntrà xuống bỗng có hứng thú xem mặt cháu dâu tương lai: - Chắc đó phải là một cô nương dung mạo tuyệt mỹ mới có thể làm cho Diệu vương gia bấtchấp mọi thứ.
Hắn không ngờ cháu mình có hứng thú đó, lấy một dân nữ vào vương phủ ư? Kẻ này không sợ quy tắc hoàng gia sao?
- Thập cửu điện hạ, bây giờ không phải là lúc xem kịch. Con hồ ly tinh đó mà bước được vào phủ thì chỉ e đến thân xác của Tiểu vương gia cũngkhông còn.
- Ồ! Ta không biết cháu mình mê muội đến thế đấy. - Thường ngày Cung Diệu Hoàng luôn là kẻ cập rập, quyết đoán, nói một là một hai là hai, hiếmkhi chịu tác động bên ngoài.
- Điện hạ không biết sở thích của nha đầu đó đâu. Thẩn chỉ nghe nói đểlàm hài lòng cô ta mà Tiểu vương gia đã lùng sục khắp phường tiểu thuyết của kinh thành để tìm sách cho cô ta. Điện hạ nói xem thế là thế nào?Làm gì có cô nương nào mà cả ngày đắm mình trong tiểu thuyết tà dâm chứ? Đây chắc chắn là loại yêu tinh không biết giữ đạo thê tử, không phảitiểu nữ nhà lành. Điện hạ phải giúp chúng thần khuyên nhủ Tiểu vươnggia. Tiểu vương gia không thể lấy một nữ nhân như thế làm vợ được ạ.
- ... - Hắn đang cười, nghe về sở thích của cô nương đó thì bỗng tắt lịm, mắt tối sầm. Hắn muốn hỏi điều gì đó thì thấy tấm rèm được vén lên, một gia đinh bước ra cúi người trước các vị đại nhân.
- Thưa các vị đại nhân, Tiểu vương gia nhà tôi có dặn, ở thiên sảnh[1'> đã chuẩn bị xong đài diễn. Mời các đại nhân di giá đến đó để thưởng thức tấu nhạc rồi bắt đầu bữa tiệc ạ.
[1'>Thiên sảnh: Thường có trong những căn phòng lớn chia làm hai gian. Một gianthường dùng để tiếp khách thì gọi là đại sảnh, gian còn lại gọi là thiên sảnh.
Long Hiểu Ất đứng dậy, vén rèm đi về phía thiên sảnh. Vừa bước vào cửa lớncủa sảnh, hắn liền nhận ra người đang quỳ dưới đất, tựa vào tay vịnchiếc ghế mềm của Cung Diệu Hoàng. Đó là kẻ mà hắn đã tìm kiếm suốt mấyngày qua. Hắn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn người vợ cũ đang nởnụ cười nói gì đó với cháu của hắn.
Tự nhiên Tiểu Hoa lại mắc bệnh thoái hóa xương sao? Sao lại yếu đuối quỳtựa và ghế của Cung Diệu Hoàng như thế, lại còn đặt cằm lên tay hắn cười nữa chứ? Hoàn toàn chẳng giống với bộ mặt không tình nguyện ngồi trênchiếc ghế con bên cạnh hắn khi ấy, khuôn mặt ít khi son phấn lúc nàytrông lại thật rạng rỡ xinh đẹp với những phục sức phù hợp, đẹp mà không quá lòe loẹt, xa hoa. Người con gái đó dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹnhàng bứt một quả nho đưa ra trước mặt Cung Diệu Hoàng rồi dừng lại bênmôi hắn.
Sau đó, nàng thốt lên lời nói dịu dàng mà cả đời Long Hiểu Ất cũng chưa từng nghe qua:
- Vương gia ăn nho đi.
- Không phải nàng vừa bảo chua mà còn bứt cho tiểu vương gia ăn sao? Thật là tiểu nha đầu xấu xa.
- Vương gia nói tay người ta ngọt. Quả này trong tay người ta, người ta muốn Vương gia ăn cơ.
- Được. Ta nghe nàng.
Cung Diệu Hoàng cười, há miệng, cúi đầu ăn quả nho trong tay Long Tiểu Hoa, tiện thể ghé sát bên tai nàng thì thầm:
- Nha đầu thối tha cô không biết cầm kì thi họa thì thôi, đến cả làm nũng cũng không biết sao? Cô có thể đừng diễn cứng như thế được không? Cônói bằng giọng mũi mà là làm nũng à? Phải quyết rũ hơn một chút.
- Người có thể đừng yêu cầu nhiều như vậy được không? Tôi đã cố gắng hếtsức mới làm được đến thế. Không thể tốt hơn được nữa đâu. Rốt cuộc người có hiểu thế nào là tình sâu nghĩa nặng, một tấm chân tình không?
- Thôi đi. Đừng nói linh tinh nữa... - Cung Diệu Hoàng nhanh chóng ngẩngđầu lên, làm động tác liếm môi, kéo Long Tiểu Hoa đang quỳ trên mặt đấtvào lòng, nhìn các vị đại nhân mặt sắt lạnh lùng, liếc Long Hiểu Ất rồinói: - Các vị đại nhân đã đến. Tiểu vương có giai nhân trong lòng nênquên không đứng dậy đón tiếp. Mời các vị cứ tự nhiên.
- Vương gia đáng ghét. Các vị đại nhân đó đều có chỗ ngồi. Người ta phải ngồi dưới đất xem kịch cùng người, người ta không muốn.
- Sao tiểu vương nỡ để nàng ngồi dưới đất chứ? Nào, ngồi lên lòng tiểuvương đi. Tiểu vương sẽ ôm nàng xem kịch. - Cung Diệu Hoàng vừa kéo nhađầu, vừa giơ tay ra hiệu cho các vị đại nhân không biết có nên đứng dâykhông. - Haizzz! Các vị đừng đứng dậy. Ngồi xuống, ngồi xuống đi. A,Thập cửu hoàng thúc, mời hoàng thúc xem, đây chính là tân nương tươnglai của điệt nhi. Hoàng thúc thấy thế nào ạ?
Long Hiểu Ất nheo mắt nhìn hai kẻ khốn đó. Hắn không nổi giận mà mỉm cưởi, cũng không nói gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ.
- Thập cửu hoàng thúc! Hoàng thúc không nói gì là ý làm sao? Rốt cuộchoàng thúc có hài lòng với phu nhân tương lai điệt nhi chọn không? Ítnhất hoàng thúc cũng nói một câu chứ ạ.
- Ngươi nhìn mà không hiểu câu trả lời của ta hay sao? - Long Hiểu Ất hứnhẹ một tiếng, quay sang nhìn người đàn bà không biết giữ đạo là