
ng nhìn hắn từ trên xuống dưới, giận dữ nói.
- Người giao ngọc ấn cho thê tử của thần để đưa cho Tân vương. Tân vương còn điều gì không hài lòng ư?
- …
- Nếu người thật lòng muốn thần kế vị thì tại sao lại không giữ ngọc ấn cho thần?
- …
- Tân vương còn muốn gây chiến với người nhà sao? Còn muốn dở tính khí trẻ con sao?
- Ngươi… Tiểu vương đâu có dở tính khí trẻ con.
- Ừm! Thần chỉ để Tân vương dở tính khí trẻ con nốt lần cuối cùng này nữa thôi. - Hắn đứng lên giơ tay dắt con Tuyết Câu, chắp tay chào Vươngthượng.
- Những ngày tân chủ ở phiên quốc được Vương thượng chiếu cố, ngày khácnhất định sẽ tạ ơn. - Nói xong, hắn dắt phó soái của địch ung dung đi về phía doanh trại bên mình, ngáp một cái.
- Bãi giá hồi cung, chọn ngày đăng cơ. Nếu Vương thượng có hứng thú, có thể phái sứ giả đến chúc mừng. Mời!
- Này… Hiền tế, giao ước của chúng ta…
- Tiểu vương, không… trẫm về cung trước rồi sẽ tính. Mong Vương thượngchọn ngày thay trẫm đưa Công chúa đến. Thập cửu hoàng thúc, có thể khởigiá rồi.
- Thần tuân chỉ.
- Có điều… hoàng thúc cố ý làm thế phải không? - Cung Diệu Hoàng nhìn hoàng thúc nhà mình.
- Chuyện gì?
- Hoàng thúc không đến nghênh giá sớm, cũng chẳng đến nghênh giá muộn màđợi ta bị ép thành thân rồi mới đến? Hoàng thúc đúng là kẻ tiểu nhân. Rõ ràng là hoàng thúc muốn ta danh chính ngôn thuận từ bỏ cành hạnh đỏ đó.
- … - Có những chuyện, người ta cứ để trong lòng không nói ra sẽ tốt hơn. Nói ra rồi sẽ khiến người khác đau lòng.
- Hừ! Nhưng may mà trẫm đã sớm dự liệu. - Hắn chẳng hề có hứng thú vớinhân vật nam chính khổ vì tình: - Hoàng thúc đợi nhận chiếu chỉ của trẫm đi.
Người nhà rốt cuộc vẫn là người nhà, làm gì có chuyện giúp người ngoài đánhmình, muốn đánh nhau cũng phải đóng cửa mà động chân động tay. Cho dùmặt mũi sưng vù thì khi ra ngoài vẫn rất đồng tâm nhất trí.
Trên lầu thành Đồng Khê, Bạch Phong Ninh mở chiếc quạt ngọc phe phẩy:
- Thật là một trận chiến tẻ nhạt! Nhưng phiền Sử quan viết cho kinh hồnlạc phách một chút. Nếu không thì làm sao thể hiện được sự anh minh thần vũ của Tân hoàng đế chứ? Long Nhi, ta nói có đúng không?
- Ờ… Hả? Sao lại thu quân hết vậy? Vừa rồi chẳng phải vẫn còn đằng đằngsát khí sao? Tiểu Bạch, trong lúc tôi chợp mắt có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có gì. Chỉ là hai chú cháu họ đã gây gổ xong, quyết định quay về rồi đấu tiếp.
- Ồ… Tuyệt! Khoan đã, cô vợ mới cưới của Tiểu Diệu…
- Phải rồi. Kẻ đó mới lấy vợ, chết chắc rồi. Sau này đã có thể yên tâm về hắn. - Bạch Phong Ninh mìm cười, lấy quạt che miệng nói: - Long Nhi,muội còn đau bụng không?
- Còn một chút. Sao thế?
- Đây là phương pháp do mẹ ta truyền cho. Muội có muốn thử không?
- Có thể trị loại bệnh này sao?
- Ừm! Không sai. Hơn nữa bảo đảm có thể chữa khỏi bệnh luôn.
- Ồ… Cách gì vậy?
- Tìm một người đàn ông có nội lực thâm hậu để động phòng. Dương khí điều hòa, người sẽ ấm lên, hiệu quả rõ rệt.
- …
- Dù sao Bạch mỗ đang rảnh rỗi lại có nội lực thâm hậu. Ta chẳng muốntiếp tục nghiên cứu võ học. Ở lại cũng đã ở lại rồi. Chẳng làm gì cũnglãng phí thời gian. Ta có thể chữa trị bệnh giúp muội.
- …
- Này! Sao muội lại dùng ánh mắt con gái nhà lành đó để nhìn ta vậy? Muội nghĩ Bạch mỗ dễ dãi, ai cũng có thể cho sao?
- Không phải huynh thường dành nó cho những cô nương lầu xanh sao?
- …
- Nếu ngày nào đó có nữ hiệp với nội lực thâm hậu, võ công cao cường xuất hiện ở lầu xanh thì chắc chắn tôi sẽ không thấy kỳ lạ đâu. Bởi vì cônương đó ắt là được huynh truyền cho.
- … - Haizzz, nha đầu lòng dạ hẹp hòi này, những cô nương trong tiểuthuyết luôn có thể tha thứ cho nhân vật nam chính, thì sao nàng lạikhông thể độ lượng một chút chứ?
Bỗng một giọng nói khó chịu từ dưới lầu thành vang lên:
- Long Tiểu Hoa! Ai cho nàng “vượt tường” lên tận lầu thành vậy? Xuống đây cho ta!
- Xì! Người ta có trèo tường đâu.
- Long huynh, ở bên dưới nói không có tác dụng đâu, có giỏi thì lên đây.
- Huynh đừng có bôi nhọ thanh danh của tôi. Tôi chỉ là lo lắng cho lãogia nên đến xem chút thôi. Huynh xem, huynh xem, chàng ấy mặc kệ chúngta, tức giận bỏ đi rồi. Đêm động phòng của tôi, đêm động phòng của tôisẽ tiêu mất!
- Long Nhi, Bạch mỗ vẫn hy vọng muội có thể tiếp tục là thiếu nữ mang danh thiếu phụ. Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt.
- …
Năm Tân Lịch nguyên niên[1'> , Cung Diệu Hoàng đăng cơ kế vị, Bạch Phong Ninh được phục chức hữu tướng ở lại kinh thành phò trợ Tân hoàng đế, khổ không kể hết. Huyên vươnggia từ quan cùng nương tử về định cư ở thành Đồng Khê làm nghề buôn bán, không màng chuyện triều chính.
[1'> Tân Lịch nguyên niên: Năm đầu tiên của niên hiệu Tân Lịch.
Nhưng…
- Thánh chỉ tới!
Long Tiểu Hoa từ trong khuê phòng chạy ra, đầu tóc rối bời nhìn công công truyền thánh chỉ, giận dữ nói:
- Khốn kiếp! Tôi đã thấy ngứa mắt với ông từ lâu rồi. Ông cố ý sao? Mỗilần tôi sắp thành công thì ông lại ôm thánh chỉ đến. Ông có nhiều giấyđể viết thế sao? Sao ngày nào cũng chạy đến nhà tôi vậy? - Nàng là phụnữ, nhịn một chút cũng không sao nhưng lão gia nhà nàng thật tội nghiệp. Mỗi lần gỡ đồ ra đư