Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328645

Bình chọn: 8.5.00/10/864 lượt.

đầu này lại quan trọng với ngươi nhưvậy.

- Mong Cung đại thiếu gia giơ cao đánh khẽ, tha cho Long Nhinhà ta.

- Vậy giao kèo của chúng ta thì sao?

- Thanh kiếm nhà họ Bạch, ai lấy được thì Bạch mỗ sẽ vì ngườiđó mà liều mạng. Bạch mỗ quyết không hối hận.

Keng!

Thanh kiếm bạc gia truyền bị Bạch Phong Ninh ném xuống đất.

Một tên tùy tùng vội vàng nhặt kiếm lên xem xét kỹ càng rồinói:

- Chúa thượng, chính là thanh kiếm này ạ.

- Tốt lắm! Trả lại ngươi này.

Chẳng chút lưu luyến, hắn đẩy bao tải nhốt nàng bay thẳng đếnchỗ người áo trắng. Nàng đang mong Bạch mã hoàng tử sẽ sớm giải thoát cho nàng,để nàng hít thở không khí trong lành nhưng chỉ thấy hắn cười rất lạnh lùng nóivới vị chúa thượng kia.

- Thanh kiếm nhà họ Bạch nằm trong tay ai thì Bạch mỗ làngười của người đó. Thế nên Cung đại thiếu gia hãy giữ thanh kiếm này cho cẩnthận. Nếu nó mất chủ thì Bạch mỗ cũng không thể theo người được.

- … Bạch Phong Ninh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nếu thật sựngươi theo triều đình, để mắt đến hoàng thành thì còn ai thích hợp với vị tríđó hơn Cung Diệu Hoàng ta chứ? Ta sẽ bay lên, tạo dựng cơ nghiệp, không làmngười thất vọng đâu.

- Đúng là ở hoàng thành không ai thích hợp hơn người nhưngcòn ngoài hoàng thành thì sao?

- … Trừ khi ngươi ám chỉ mười năm trước…

- Chỉnh đốn hoàng triều bắt đầu từ đâu? Không may, Bạch mỗvừa gặp một người thích hợp hơn. Việc chỉnh đốn hoàng triều chắc chắn sẽ làviệc của người đó. Xin cáo từ!

Bạch Phong Ninh phất áo bay ra khỏi cửa nhưng rồi lại lập tứcquay lại cười.

- … Ngươi quay lại làm gì?

- À, vừa nãy mải nói chuyện chính, suýt nữa quên mất sách củaLong Nhi nhà ta. Nếu như không nghe theo cô ấy thì cô ấy sẽ không để cho ta yênđâu. Cuốn Dạ dạ dạ xuân tiêu hay lắm đấy! Cung đại thiếu giarảnh rỗi có thể tìm mà đọc.

Nói xong, hắn nhún chân, nhặt mấy cuốn sách rơi trên mặt đất,một tay ôm bao tải đen, một tay ôm chồng sách bay đi.

Vẫn là Bạch mã hoàng tử hiểu lòng nàng, quan tâm đến nàng,biết nàng xót mấy cuốn sách đó, chàng đã bất chấp nguy hiểm quay trở lại giànhlấy chúng. Ôi! Thật dịu dàng! Nhưng tại sao chàng không thả nàng ra mà còn ômcái bao nhốt nàng chạy khắp nơi như vậy? Nàng nghe tiếng gió rít bên tai. Thậtkhông an toàn chút nào. Nàng thấy đi bộ vẫn hơn.

- Hình như tôi hơi chóng mặt. Huynh buông tôi xuống đượckhông?

- Ừm!

Hắn nhẹ nhàng đáp, không nói thêm gì, đặt nàng xuống đất rồitháo dây thừng buộc bao để nàng ra ngoài. Nàng vặn mình. Việc đầu tiên nàng làmlà bổ nhào về chồng sách yêu quý của mình. Thấy chúng không hề hấn gì, nàng mớiyên tâm nhìn xung quanh xem đây là đâu.

Hả? Bên bờ sông ngoài thành ư?

Bạch mã hoàng tử đưa nàng đến nơi này làm gì?

- Sách ở đây. Ta đi trước nhé. Cáo từ. - Hắn đẩy chồng sáchvào lòng nàng, xoay người chuẩn bị đi. Dường như hắn không định nói với nàngthêm điều gì.

- Hả? Huynh… Huynh đi ư? - Nàng ôm chồng sách vội vàng chàohỏi. Gay rồi. Hình như chàng đang giận. Thực ra cũng đúng. Hai người không thânthiết, thế mà người ta phải đem thanh kiếm gia truyền nhà mình tới chuộc nàngvề, lại còn phải chấp nhận đi theo kẻ đó. Ai mà chẳng không vui chứ.

- Tôi… Tôi xin lỗi. Là do tôi quá bất tài nên mới bị tên tiểuvương lợn đó bắt được. Đợi Hiểu Ất quay về, tôi sẽ xin hắn giúp huynh đòi lạithanh kiếm đó. Hắn rất giỏi, cái gì cũng có thể lấy về được. Huynh cứ yên tâm…

- Long Nhi, muội thật biết nói những điều khiến người khácthêm tức giận đấy. - Hắn mỉm cười, lắc đầu: - Không cần để ý đến thanh kiếm đó.Tối nay, nó sẽ tự quay về tay ta thôi.

- Hả? Không phải thanh kiếm đó…

- Lấy trộm về mà.

- … Ồ!... Thật sự không cần lo sao? Tôi thấy hình như huynhđang rất giận mà.

- Ừ! Ta đang rất giận.

- Vì thanh kiếm ư?

- Muội.

- Tôi làm cho huynh giận sao? - Chỉ vào mình, nàng lập tứchiểu ý: - Ồ ồ, tôi… hiếm khi rảnh rỗi. Hằng ngày, tôi đều phải đọc sách dạydùng bàn tính. Huynh tin tôi đi. - Sách đó và tiểu thuyết đều rất quan trọngmà.

- Long Nhi, tại sao muội lại tránh ta?

- Haizzz… Tôi…

- Ta hỏi muội lý do chứ không hỏi muội có phải thế không? - Ýnói là hắn đã chắc chắn, nàng đang tránh hắn. Thế nên ngày đầu tiên Long HiểuẤt đi, hắn nghe gia đinh bảo nàng ngủ ở nhà. Ngày thứ hai thì không được khỏe,ngày thứ ba thì không ở nhà. Dù thế nào cũng là mượn cớ. Điều này khiến hắn hơichoáng váng. Sau đó… Thật khó chịu!

- Tôi… phải học thuộc bảng cộng trừ nữa nên tôi…

- Nên muội chạy ra ngoài mua tiểu thuyết sao? - Dù thế nàothì cũng chẳng liên quan gì đến nhau.

- …

- Long Hiểu Ất không có nhà nên muội cảm thấy không cần gặpta đúng không? Hay là hắn không có nhà nên muội cảm thấy không muốn qua lại vớita nữa?

- …

- Muội thay lòng đổi dạ rồi sao?

- …

- Thái độ của muội thật khiến người ta thêm tức giận.

Hắn thở dài, phát ra tiếng cười chế giễu nhẹ nhàng, xoayngười bỏ đi để mặc nàng ôm chồng tiểu thuyết suy nghĩ lại mình là kẻ hạnh đỏvượt tường hay người giữ đạo làm vợ.

Hạnh đỏ muốn quay trở lại, hắn cũng không thể ép buộc.

Vật tụ thành loài, người phân thành nhóm.

Giống như Long Tiểu Hoa nàng và 813 đều có hứng thú với tiểuthuyết. Nhưng còn B


Old school Easter eggs.