
đó —— phong ấn chặt người của hắn, là chính bản thân hắn sao?Điều này sao có thể? ! Hắn như thế nào lại chính mình phong ấn chặtchính mình? ! Lãnh Mạc căn bản không muốn tin tưởng lời nói của Cao Ấp…, nhưng là. . . . . .một phen đối thoại kia cũng đã chứng minh sự thật, đó chính là hắn cùng linh hồn của Quý Tranh, xác thực hai trăm nămtrước đã từng gặp qua.Quý Tranh kiếp trước, sẽ là hạng người gì đâu?Cúi đầu xuống, hắn nhìn người trong lòng bắt đầu từ từ tỉnh dậy. Vìsao kiếp trước của nàng sẽ làm Cao Ấp đến phong ấn chặt trí nhớ của hắn, càng không thể suy nghĩ được là nàng cư nhiên dùng tuổi thọ đáng giánhất của nhân loại để trao đổi thực hiện việc phong ấn này.Nguyên nhân là do đâu? Nguyên nhân do cái gì? Trong ký ức của hắn, sự tồn tại của nàng nằm ở phần nào?Lông mi nhẹ nhàng rung động, trong đôi mắt, tựa hồ còn có một tiamông lung. Quý Tranh nháy mắt mấy cái, nhìn tuấn nhan gần trong gangtấc. Là hoa mắt sao? Hay là—— là ảo giác? ! Nàng cư nhiên nhìn thấy ——Lãnh Mạc? !“Ngươi ——” môi đỏ mọng kiều diễm nhẹ nhàng mở ra, nàng qua sau một lúc lâu, mới phát ra được một chữ này.“Ngươi đã tỉnh?” thanh âm giống như tiếng nước chảy, mềm nhẹ mà mỏng manh, giống như phát ra từ cõi hư vô.Thanh âm thật chân thật a, giống như là sự thật chứ không phải mơ,Quý Tranh trong lòng lầm bầm, chậm rãi giơ tay lên, chạm đến hai má bóng loáng mềm mại kia. Tuy rằng không phải rất nóng, nhưng là xúc cảm trong lòng bàn tay, chứng thật là mịn màng. . . . . . Ai? Mịn màng? !
“Miệng vết thương thế nào? Đau không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi. Trên cánhtay bị đả thương của nàng tựa hồ không có việc gì rồi, làm cho hắn để ýlà vết thương trên đầu lưỡi của nàng. Một nữ tử nhân loại nhát gan sợphiền phức như vậy, cư nhiên sẽ có dũng khí cắn lưỡi tự sát, thực tại là nằm ngoài dự liệu của hắn.Mà vừa nghĩ tới nếu là khi đó nàng cắn dùng thêm một chút sức nữathôi, là hắn có lẽ liền vĩnh viễn cũng không còn được nhìn thấy nàng. . . . . . Hắn liền có loại cảm giác không thở nổi.Giống như —— hắn, không thể không nhìn thấy nàng, không thể để nàng rời khỏi hắn.Miệng vết thương? Quý Tranh ngơ ngác nhìn người trước mắt.Ngón tay của Lãnh Mạc chậm rãi đưa vào trong miệng của Quý Tranh,khẽ chạm vào vết thương trên lưỡi của nàng. Thuốc của Cao Ấp quả nhiênthật tốt, bất quá mới có một ngày, cũng đã tốt lên rất nhiều. Chính làmuốn hoàn toàn khép lại, chỉ sợ còn cần thời gian vài ngày nữa.Ngón tay lạnh như băng, ở trong miệng của nàng ôn nhuận nhẹ nhàng mà quấy, loại cảm giác này —— thực sự rất chân thật.Mắt nhập nhèm, con ngươi rốt cục hoàn toàn trừng lớn, Quý Tranhkhông dám tin nhìn người trước mắt “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .Ngươi. . . . . . Ngươi là thật? !” Thẳng đến lúc này, nàng mới ý thứctới mình không phải là đang nằm mơ.Không phải đâu, nàng mới thoát ra nơi đó, hiện tại cư nhiên lại bịhắn bắt được, nàng quả thực không dám nghĩ tiếp, kết quả của mình sẽ như thế nào.Hắn sẽ đem nàng hành hung một chút sao? Hoặc là rõ ràng lại một lần nữa bẻ gãy cánh tay của nàng, hoặc là. . . . . .“Không cần, không cần! Không cần!” Nàng đột nhiên đẩy ngực của hắnra, lớn tiếng kêu la, bởi vì miệng vết thương trên đầu lưỡi, khiến chonàng phát ra thanh âm hết sức khó nghe, giống như vịt kêu.“Không cần?” Đó là ngữ khí kinh ngạc.“Đúng, không cần, không cần, không cần!” Mặc dù ngay cả chính nàngcũng không rõ ràng đến tột cùng là không cần cái gì, nhưng là vẫn theotrực giác kháng cự vây quanh người của nàng.Động tác kịch liệt chạm đếm cánh tay bị thương, không khỏi làm cho nàng rên lên một tiếng đau đớn.Lãnh Mạc kẹp chặp nàng lại, khiến cho nàng tạm thời yên tĩnh.“Ta làm cho ngươi sợ hãi đến như vậy sao?”Tay hắn lẳng lặng nắm ở eo của nàng, không cho nàng thối lui nửa phần. Kháng cự của nàng, sợ hãicủa nàng, thế nhưng sẽ làm hắn cảm thấy như thế . . . . . . Khó chịu.Khó chịu, khó chịu tựa hồ có đồ vật gì đó muốn tràn ra.“Ta. . . . . . Ta là. . . . . .” Hắn thình lình xảy ra ngữ điệu đầyáp lực, thế nhưng nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào.Nàng là sợ hãi hắn, nhưng là lời của hắn, lại làm nàng không biếtphải làm sao, rõ ràng chỉ cần trả lời một từ đơn giản “Đúng”, nhưng làcái chữ này, lại không thể mở miệng nói ra.“Ta. . . . . . Kỳ thật chính là hy vọng ngươi có thể để ý ta màthôi.” Thấp lẩm bẩm một tiếng, Lãnh Mạc đem Quý Tranh ôm vào trong lòng. Đầu tựa vào trên bả vai nàng, hít lấy mùi thơm ngát trên tóc của nàng“Cho nên, không cho ngươi vi phạm lời của mình đã nói, chỉ yêu một mìnhta, vĩnh viễn không được rời bỏ ta”Tâm tình của hắn, bởi vì nàng mà có cảm giác phập phồng, là quá mứcđể ý, bất tri bất giác, nàng thế nhưng lại chiếm một vị trí quan trọngđến như vậy trong lòng của hắn. Thậm chí hắn còn không thể chịu đựngđược nàng đối với hắn sợ hãi “Về sau không cho sợ hãi ta, biết không?”Hắn ở bên tai của nàng nói nhỏ.“A. . . . . . Chủ. . . . . . Chủ tử.” Quý Tranh lắp bắp, như thế nào cũng không thể nghĩ đến từ trong miệng của đối phương nghe được nhữnglời nói như thế. Hắn nói như vậy ý là . . . . . Hắn thích nàng sao?“Kêu ta Lãnh Mạc.” Hắn gạt sợi tóc bên tai