Mật Thám Phong Vân

Mật Thám Phong Vân

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326405

Bình chọn: 8.00/10/640 lượt.

ng đó, để ta đi hỏi.

"Đệch, đại tỷ này rút cục làm sao đây? Đến ngày sao?"

Lăng Phong đành chịu thua, sáng nay rời giường chân nào bước ra trước không biết, sao lại đắc tội mỹ nữ chủ tịch. Hay là hôm nay đến ngày đèn đỏ, khiến đại tỷ đây dễ bão nổi. Tốt nhất lẹ lẹ làm xong việc chuồn sớm, kẻo tai bay vạ gió thì khổ.

Được một lúc sau.

Lăng Phong cẩn trọng hỏi, miễn cho làm gì để Vân tỷ bão nổi lần hai :

- Vân tỷ, khách hàng nói gì?

- Nói là mua đồ tặng thì nên tặng sớm.

- A, là sao không hiểu?

Lăng Văn bỏ lại cho hắn cái bóng lưng đi vào gian trong. Lăng Phong đứng gãi đầu chả hiểu gì.

Bỗng có tiếng ai đó gọi :

- Ai là Lăng Phong?

- A, chào mừng quý khách, Phong Vân tơ ...

Lăng Phong ngay lập tức phản xạ có điều kiện, nói được nửa câu mới nhớ ra người ta gọi hẳn tên mình. Lăng Phong ở kinh thành chả mấy ai quen biết, đặc biệt là giọng nữ.

Trước mặt Lăng Phong là một tiểu muội mặc đồ nha hoàn, cũng khá ưa nhìn.

- Tại hạ chính là Lăng Phong. Không biết cô nương đây là ...

Nha hoàn nọ tò mò nhìn Lăng Phong một lát, nói :

- Lão phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi.

"Lão phu nhân? Anh trước nay cũng không có tán qua vị nào quá 30 tuổi nha."

- Không biết "nhà ta" là nhà nào?

- Đi theo ta là biết thôi.

Từ từ, thời đại khác nhau, đàn ông con trai ra đường phải cẩn trọng. Nói đi là đi thế nào được?

Nghĩ vậy hắn liền kiếm cớ hỏi dò :

- Cô nương thấy đó, tại hạ làm công, làm sao mà bỏ dở việc đi ra ngoài được chứ?

- Ai là chủ của ngươi? Ta đi nói với hắn.

"Vl, nha hoàn nhà nào bá đạo như vậy? Nhìn thấy ta đẹp trai tài năng mà phát cuồng, không đi ngay không được?" Lăng Phong suýt úp sấp.

Lăng Vân hình như nghe loáng thoáng bên này, cũng không chờ nha hoàn kia tìm đến, đã tự thân nói :

- Ta là chủ ở chỗ này, hắn là nhân viên hư hỏng, không có thời gian nghỉ ngơi nào cả ...

- Từ từ, Vân tỷ, ta hư hỏng chỗ nào?

Có vẻ bị Lăng Vân trấn áp, nha hoàn nọ cũng không ngang ngược như lúc nãy :

- Vậy chốc nữa ...

Chưa hết câu, lại bị Lăng Vân chặn trước :

- Còn chưa nói hết, hắn hết giờ làm còn phải làm thêm đến tận khuya, không thể ra ngoài trong hôm nay.

"Đệch." Lăng Phong ngả ngửa.

Đúng lúc này, lại có giọng nữ nào đó vang lên :

- Vân tỷ, muội mượn hắn một lúc thì ... không sao chứ?

- Vũ Y?

Lăng Phong không khỏi thụ sủng nhược khinh, cảm phiền hôm nay là ngày mấy tháng mấy, làm sao lắm chị em để ý như vậy? Già có trẻ có, nha hoàn có tiểu thư cũng có.

Khương Vũ Y bước vào, cũng không nhìn Lăng Phong quá lâu, nói :

- Đây là nha hoàn của ta, ngươi có thể ... ra ngoài một lát chứ.

- Nha hoàn của cô? Ý, khoan đã ...

Lăng Phong vừa nhìn thấy Khương Vũ Y liền trợn mắt há mồm.

Lăng Vân cũng không khác là bao, vẻ mặt nàng cổ quái.

"Hóa ra tặng cho nàng ta, hừ."

Bộ đồ Khương Vũ Y đang mặc, không hiểu làm sao lại chính là ... bộ đồ hắn mua lần trước, ngay cả mấy thứ trang sức đi kèm cũng có luôn.

"Đây là chuyện quái gì?"

Bộ đồ này hắn tặng cho Lâm thị, tại sao lại trên người Khương Vũ Y?

Kỳ thực Lăng Phong ban đầu cũng không có ý định mua quà cho ai cả. Chẳng qua đi "khảo sát" nửa đường mới nảy ra cái ý tưởng tặng cho mẫu thân. Dù sao, kiếm ra tiền rồi, tặng cho bà ít quà là nên làm. Lâm thị 20 năm đã sống quá khổ, đã đến lúc hưởng thụ.

Lăng Phong thấy Lâm thị bên ngoài vẫn rất trẻ trung, cho nên lấy luôn Lăng Vân ra làm mẫu chọn đồ.

Chỉ là Lâm thị thì không nghĩ vậy. Bà sống khổ cực dần quen, thấy con trai mua tặng tuy cảm động nhưng lại không muốn mặc vào, bộ đồ hắn mua màu hơi quá tươi trẻ, bà thấy không hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, liền đưa qua chỗ Khương Vũ Y.

Lâm Nghi Anh có lẽ chưa từ bỏ ý định tác hợp con trai với Khương Vũ Y. Cô gái kia xinh đẹp tỉ mỉ, lại thông minh hiểu biết, bà còn phải tìm đâu xa xôi làm gì?

Khương Vũ Y xem Lâm thị như người nhà, cũng không hỏi gì nhiều. Nữ nhân ai cũng thích làm đẹp. Lâu nay nàng ta không dám ra ngoài sợ bị người quen bắt gặp, đương nhiên không có cơ hội mua sắm. Nên tuy ngại ngùng vẫn nhận lấy. Nàng còn thấy bộ đồ này không biết ai có mắt chọn, rất hợp ý mình.

Lăng Vân buồn bực, người chọn đồ chính là nàng. Nàng còn nghĩ mình sẽ là người mặc.

...

Lát sau.

- Ngươi là Lăng Phong?

"Lại là câu này? Chẳng phải vừa lúc đã hỏi rồi sao? Tên ta có gì không ổn?" Lăng Phong vuốt vuốt mũi.

Bà lão này rất đẹp lão, ước chừngg 60 70, tóc bạc đã nửa đầu. Điểm đáng nói là ăn mặc khá hoa quý, xem ra là phu nhân nhà có tiền.

- Chính là tại hạ. Không biết lão phu nhân đây là ...?

Chưa hết câu đã bị phủ đầu :

- Ngươi có mục đích gì với Vũ Y nhà ta?

- Mục đích với Khương cô nương?

- Vũ Y là cháu gái ta.

"Ra vậy. Cuối cùng thì người nhà cũng chịu tới."

Lăng Phong vội vã chắp tay :

- Trời, tiểu chất rất hân hạnh được Khương lão phu nhân. Xem nào, hay là ta vào quán nước bàn chuyện cho nó dễ.

Khương lão phu nhân nhíu mày, có vẻ không thích thái độ của hắn.

- Hừ, không cần. Ta đây hỏi nhanh rồi đi ngay thôi. Ngươi chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, nói xem làm sao lo lắng cho gia đình sau này ...

Từ từ đã, câu này hình như nằm trong top 300 câu hỏi phỏng vấn


XtGem Forum catalog