thậm chí không có đối thủ vẫn chạy vòng vòng khắp sân, càng chạy càng nhanh, chạy đến đâu người ta tránh ra đến đó. Đám lưu manh cũng sợ bị lây bệnh, không dám dây vào.
Long Bác Khôn từ lúc tên Quyền bước ra liền biết tình thế không ổn, đống trứng này hóa ra không dễ bóp như vậy. Gã nhìn Quyền nói :
- M*, rút cục ông cũng phải ra. Mày là thằng nào, xưng tên đi.
- Hỏi tên ta sao? Lăng Phong. - Lăng Phong đúng lúc dừng cạnh tên Quyền.
- Ông không hỏi mày.
- Ài, Phong huynh, trận này đệ làm chủ tướng rồi. - A Quyền làm mặt xin cảm thông.
- Phải không? Xem chiêu.
Long đại ca vừa nói vừa bay tới, năm ngón tay hổ hình, như muốn chụp cổ A Quyền.
"Bốp."
"Soạt."
Ngay khi Long Bác Khôn tiếp cận, Quyền khoát tay phải từ trong ra, phá lệch chiêu của lão. Thế nhưng không ngờ gã kia không hề đầu đất, tay trái chẳng qua hư chiêu, tay phải mới là toàn lực, ngón tay như cái đinh ba kéo một đường trước ngực A Quyền rách cả áo. Cũng may tên Quyền nhanh nhẹn lui ra sau, nếu không chỉ sợ tước cả ngực.
Lăng Phong đứng bên mắt mở to, thằng Quyền này, hóa ra giỏi như vậy. Tên Quyền mặt nghiêm túc, lâu lắm mới có người khá như vậy chơi hắn.
- Không tệ.
- Tiếp.
Lần này Long Bác Khôn vẫn là tay trái, nhưng gã không dùng hổ trảo, mà dùng quyền hình nắm lại.
Tên Quyền lần này rút kinh nghiệm, chỉ lách người không phá chiêu, mắt để ý tay phải của lão Long.
"Bốp."
A Quyền trúng đòn. Có tiếng em gái nào đó vì thương Quyền huynh bị đau mà la lên.
Long Bác Khôn lần này tay trái chiêu đầu tiên đã dùng toàn lực, cười lớn.
- Haha. Tiểu tử còn hôi sữa. Còn kém lắm.
A Quyền cười nhạt, hắn thực ra chẳng hề hấn gì.
- Tới ngươi ...
Long Bác Khôn liếc qua chỗ Lăng Phong. Chưa nói hết hai từ đã đấm ra. Chỗ Lăng Phong đứng lúc đầu ngay cạnh Quyền, cho nên rất gần Long lão đại.
- M* đểu vậy, nói xong mới đánh chứ.
Lăng Phong toát mồ hôi chửi ầm lên, cùng lúc dùng đùi bật hết sức nhảy ra sau, may mắn tránh được. Cự ly gần như vậy vẫn tránh được, bản thân Lăng Phong cũng thấy phản xạ mình tốt hơn trước.
- Khá lắm.
- Phía dưới bị liệt à, toàn dùng tay?
Lăng Phong mỉa mai. Sau đó hắn ngả người xoay ngang đá vòng, muốn phá chân trụ của tên kia khiến hắn ngã ra.
"Bốp."
Chẳng ngờ bước chân thứ hai của Long lão đại lại biến thành cú đá, trực tiếp đá vào chân của Lăng Phong đang ra chiêu, khiến hắn trúng đòn nằm luôn ra sân.
- Ông nói rồi, hai thằng trẻ con còn hôi sữa.
"Binh"
Long lão đại vừa nói vừa định bước tới đá vào ngực Lăng Phong, từ phía sau một bóng người nhanh như cắt áp sát gã. Lão Long chỉ kịp quay người lại tung hai tay cứng đối cứng, ăn nguyên một quyền cong cả người bật ra sau. Long Bác Khôn phun máu. Người ngoài không cảm nhận hết, nhưng gã chỉ một chiêu liền biết đụng phải đá tảng, nhìn chằm chằm Mặc lão.
"Cao thủ?"
Lão già kia, chỉ một chiêu thuần dùng lực đã khiến hắn nội thương, rất đáng sợ. Nên biết đánh nhau như đám kia, cùng lắm đau da đau thịt, gãy xương đứt gân gì đó, nhưng đều là ngoại thương, chỉ có lực đủ mạnh mới khiến cỡ như tên Long này, bề ngoài chả thấy gãy gì, bên trong thực ra bị thương nặng.
- Cút, lần sau còn tới, để lại chân tay.
Mặc lão chỉ nói thế rồi quay lưng bước đi, ra sau đỡ Lăng Phong đứng lên.
Nhìn Mặc lão và tên Quyền, Long Bác Khôn liền biết hôm nay ăn thiệt thòi. Tên Quyền kia dù gã thắng, nhưng chẳng qua hơn chút kinh nghiệm.
- Hừ, huynh đệ, rút.
- Các vị khách quan, chuyện đã giải quyết, mời vào mời vào.
Lăng Phong phủi phủi đứng dậy nói. Hắn không bị thương gì nhiều, ngược lại vừa rồi học được khá nhiều thứ.
...
Lăng Phong bước vào tiệm, Lăng Vân tiến lại hỏi :
- Ngươi không sao chứ?
- Không có gì, vết thương ngoài da thôi.
Lăng Vân nhìn mấy vết xước trên tay hắn, mày nhíu lại. Nàng giống như muốn tiến lại tự mình xem, nhưng nghĩ gì đó phân phó :
- Tiểu Tinh, ngươi mau xem vết thương cho hắn.
- A, nô tỳ? Xem cho hắn? - Nha hoàn Tiểu Tinh chỉ vào mình.
Lăng Phong buồn bực. Tốt xấu gì ta cũng là thiếu gia Lăng gia, nha đầu Tiểu Tinh này làm gì tỏ vẻ ủy khuất như vậy?
Cùng lúc, Lý Minh Nguyệt cũng đi ra :
- Ta nghe nói có kẻ gây sự?
Lý Minh Nguyệt cha làm quan to, dù chỉ là quan văn, nhưng trong mắt dân chúng, quan nào cũng là quan. Vụ buôn bán lần này nàng cũng có phần, thằng nào phá rối cũng không được, Lý đại tỷ bực lên cũng có thể kéo tên lão cha ra dùng.
Nhìn Tiểu Tinh ngúng nguẩy đi lấy dược phẩm gì đó, Lăng Phong nhàn nhạt nói :
- Không có gì, đã dọn dẹp rồi.
- Ai dọn dẹp kia? - Lý Minh Nguyệt nhìn quanh.
- Còn ai vào đây, đương nhiên là bổn công tử.
- Ngươi?
Lý Minh Nguyệt trợn mắt, nhìn thấy tên đáng ghét ngồi đó, liền tinh nghịch đá vào chân Lăng Phong. Tên nào đó liền hét toáng lên :
- A, đại tỷ, ta đang bị thương đó.
Lăng Vân không khỏi đau lòng :
- Minh Nguyệt, hắn thực sự bị thương.
Lý Minh Nguyệt bĩu môi :
- Vân Vân, ngươi đừng để tên này lừa. Ta nhìn thấy hắn đang giả vờ mà thôi.
Miệng thì nói vậy, nhưng Lý Minh Nguyệt cũng không manh động nữa. Nàng ta quay lưng bỏ đi, ra đến cửa đột nhiên nhỏ giọng nói với nha hoàn :
-