
ngờ câu chuyện này có nhiều uẩn khúc, nhưng chẳng dám hỏi.
Dương- Qua nghiêm trang nói :
- Hay cố chấp trước lỗi lầm, có ngày cũng ăn năn. Nhưng trước còn trói buộc, bà Anh Cô sở dĩ như vậy là vì tấm lòng cô quả, khó mà khai hóa đuọc.
Chàng thấy Từ Ân cái chết sắp kề, trong lòng nổi dậy tính nghĩa hiệp, nên nói :
- Đại sư ! Xin đại sư cho phép đệ tử ! Đệ tử có phương pháp mời bà Anh Cô ra đây, khi gặp mặt đại sư nói cho bà ấy nghe.
Nhất-đăng đại sư trầm ngâm nghĩ ngợi :
- Từ Ân và ta, hai người đến cầu Anh Co âtha thứ chuyện tiền khiên, thì muôn ngàn lần không thể dùng áp lực mạnh. Ta đã khẩn cầu trong mấy ngày, mà bà trước sau vẫn không ra mặt, dù có cầu khẩn nữa cũng không được. Nếu Dương- Qua có phương pháp đặc biệt, ta hãy để nó làm thử xem sao! Nếu công việc này không có kết quả, thì ta sẽ đến gặp mặt bà ấy.
Nghĩ xong, đại sư liền nói :
- Dương thế huynh ! Hãy khuyên thử xem sao ! May ra đuợc việc, và thế huynh không nên làm tổn thương hay mất hòa khí với bà ta, nếu trái lại thì chúng ta đành chịu lấy oan nghiệt.
Dương- Qua mỉm cười gật đầu, chàng lấy ra một chiếc khăn tay xé ra làm bốn mảnh, hai mảnh nhét vào lỗ tai Từ Ân, còn hai mảnh đem đưa cho Quách Tường, cốt để thủ thế. Quách Tường mỉm cười hội ý, nhét chặt vào hai lỗ tai. Dương- Qua hớp vào một luồng chân khí, dồn xuống đơn điền, trầm ngâm trong giây lát đoạn hướng về Nhất Đăng nói :
- Đệ tử vô phép "múa búa trước cửa Lỗ bang", xin đại sư đừng cười.
Nhất-đ ăng đại sư rất vui vì biết rõ chàng muốn làm gì, liền mỉm cười nói :
- Thế điệt đã học được thần công, trên đời ít có. Lão tăng xin lãnh giáo !
Dương- Qua nói vài câu khiêm nhượng, tay ta ûchống vào lưng, ngước mắt hướng vào bên trong Hắc Long đầm cất tiếng "hú" dài. Lúc đầu tiếng hú trong trẻo dễ nghe, và bắt đầu truyền vào xa xa, lần lần tiếng hú càng ngân dài, càng to như tiếng sấm nổ ở sau lưng.
Đột nhiên tiếng hú đổi giọng, nghe "lách tách" và nổ to "rầm rầm", càng lúc càng mau, như tiếng sấm động mãnh liệt giữa không gian.
Hai lỗ tai của Quách Tường tuy bị nhét chặt vải, nhưng âm hưởng của tiếng hú vẫn làm nàng đảo lộn cả tâm can, mặt hoa nhợt nhạt.
Tiếng hú ngân dài, tựa hồ như sấm nổ đì đùng vang dội khắp không gian, càng nổi lên càng dữ dội, chấn động như thủy triều nổi cơn thịnh nộ, hết đợt sóng này sang đợt sóng khác thi nhau bủa đầu gành
Quách Tường như người đứng giữa cánh đồng u ám. Bị những luông sấm sét rượt theo truy nã , làm nàng nói chẳng ra lời.
Tiếng hú càng lúc càng cao giọng. Nàng thấy Dương- Qua như thiên thần đang trổ giọng lôi oai, tiếng sấm rền vang động, càng to lớn càng ngân dài. Đột nhiên tiếng hú như một luồng điện mạnh đập vào người nàng
Quách Tường kêu to :
- Đại ca, hãy đừng hú nữa, tôi chịu không nổi
Tuy Quách Tường đã cố gắng hét to nhưng âm thanh của nàng quá nhỏ bị tiếng hú của Dương- Qua đánh bạt. Chính nàng cũng không nghe rõ tiếng la của mình mà có cảm giác hồn phi phách tán và xương cốt tựa hồ như bị tiếng hú làm gãy đoạn
Bây giờ Nhất-đăng đại sư trông thấy Quách Tường sắp bị nguy vì tiếng hú, nên đại sư vươn tay ra chỉ vào bàn tay của cô gái, Quách Tường mới định thần lại được, nàng nghe như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể của nàng do bàn tay của đại sưb truyền sang thì nàng đã hiểu Nhất-đăng đại sư dùng nội lực trợ giúp. Tuy ông đang nhắm mắt dưỡng thần mà âm thầm dùng nội lực trợ giúp.
Tiếng hú ngân dài, độ chừng thổi xong nồi cơm mà Dương- Qua chẳng thấy mảy may suy kiệt. Càng hú càng mạnh và to lên. Nhất-đăng đại sư nghe tiếng hú này lấy làm bọi phục, tuy có cảm giác tiếng hú này cao hơn bá đạo của ông, nếu dùng về đến đường chính khí thì chính đại sư lúc thiếu thời nội lực còn đang sung mãn chưa chắc đ bằng, huống hồ gìsức tàn lực kiệt thì làm sao bì được Dương- Qua.
Ông đâu rõ Dương- Qua cùng Thần Điêu tới tại bờ biển, luyện nội công lần theo đợt sóng thủy triều, nội lực cương mãnh kinh khiếp, dù cho tát cả cao thủ trên đời này cũng không sánh kịp.
Thời gian độ chừng đốt cháy nửa cây nhang, ngó thấy trước mặt có 1 bóng đen từ Hắc Long đầm đi tới. Dương- Qua vươn tay áo phất mạnh 1 cái và ngừng hẳn tiếng hú. Quách Tường hit vào 1 luồng chân khí dài, gương mặt được thắm tươi trở lại
Bóng người đến nơi hỏi :
- Đoàn hoàng gia, ngươi mới thật là hung ác nhất, dùng bá đạo cưỡng bách ta để gặp mặt, vậy có chuyện gìông hãy nói đi
Nhất-đăng đại sư nói :
- Ta đâu làm thế. Chính là tiếng hú của Dương thế huynh đấy
ĐạI sư vừa nói dứt lời thì bóng đen đã đến trước mặt, chính là bà Anh Cô
Bà Anh Cô nghe Nhất-đăng đại sư nói thế, trong lòng ngờ vực và kinh hãi, suy nghĩ :
- Thế gian này trừ Đoàn Hoàng gia ra thì không ai có được công phu thế này. Trước mắt ta gã này tuy có vẻ cằn cỗi, nhưng mái tóc đen huyền, tuổi tác đâu có cao lắm, mà nội công đã đến mức thượng thừa, thật là khả kính khả kính.
Lúc đầu bà nghe tiếng hú của Dương- Qua làm cho tâm hồn bất đinh, và tự hiểu nếu không ra khỏi ao bùn thì đối phương sẽ dùng tận lực, chừng ấy thần trí sẽ thất tán, chịu 1 đòn nội thương, sau này sẽ nát cả phủ tạng. Tuy nhi