Polly po-cket
Thần Điêu Đại Hiệp

Thần Điêu Đại Hiệp

Tác giả: Kim Dung

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327520

Bình chọn: 7.5.00/10/752 lượt.

ên không bao giờ bà chịu đối phương chế phục, nhưng chẳng ra cũng không được, cho nên gương mặt của bà bấy giờ vẫn còn đủ cường lực và chân khí.

Bà Anh Cô chấn tĩnh tinh thần xong, mới hướng về Dương- Qua nói :

- Cửu Vĩ Linh Hồ này ta giao cho ngươi. Ta phục ngươi nhiều. Ngươi hãy cầm mà về cho mau. Lão phụ nhân cũng không ở đây nữa.

Nói xong bà cầm con linh hồ lên, hướng vào Dương- Qua mà trao cho chàng

Dương- Qua nói :

- Xin lão tiền bối chậm lại. Linh hồ là chuyện nhỏ mọn, câu chuyện của Nhất-đăng đại sư mới đáng kể, xin bà hãy nghe đại sư nói 1 lời

Bà Anh Co âđôi mắt long lanh ngó vào Nhất-đăng đại sư nói :

- Xin nghe thánh chỉ của Đoàn Hoàng gia

Nhất-đăng đại sư chua xót nói :

- Cuộc đời như giấc mộng, ngày xưa khác hôm nay. Anh Cô, ngươi có nhận được người này không ?

Nói xong ông đưa ngón tay chỉ vào người nằm thiêm thiếp là Từ Ân Lúc bấy giờ Từ Ân đã mặc tăng bào, rất khác Cừu Thiên Nhận, 30 năm về trước trên đỉnh Hoa Sơn

Bà Anh Cô nhìn người này 1 lúc rồi lắc đàu bảo :

- Nhận làm sao được, Ta đâu có quen với hòa thượng

Nhất-đăng đại sư nói :

- Ngày xưa, ai dùng thủ pháp đánh đứa con của ngươi ?

Bà Anh Cônghe toàn thân rúng độg, mặt bạc hóa hồng, cất tiếng bảo :

- Cừu Thiên Nhận, tên ác tặc Cừu Thiên Nhận, thân thể của ngươi đã hóa than, làm sao ta nhận đựoc ?

Nhất-đăng đại sư nói :

- Câu chuyện cũ 1 0 năm, ngươi còn để tâm oán độc làm gì? Phải người này là Cừu Thiên Nhận. Diện mạo đã thay đổi theo thời gian, làm sao ngươi nhận được. Và gã mãi ôm mối hận đã lỡ tay giết đứa hài nhi.

Bà Anh Côtung mình ra trước, 1 0 ngón tay như vuốt hổ, nhắm ngay bụng Cừu Thiên Nhận sắp sửa cấu mạnh xuống.

Bà nhìn kỹ gương mặt, chính là Cừu Thiên Nhận ngày xưa, bèn trừng đôi mắt nhìn xem, thấy đôi mặt của họ Cừu mở ra và sâu lõm như giếng, thân mình nằm yên bất động, thân thể đã chết 2 phần.

Bà rít lên căm hờn, nói :

- Người này chính là Cừu Thiên Nhận, nó còn đến đây kiếm ta làm chi ?

Nhất-đăng đại sư nói :

- Gã này là Cừu Thiên Nhận, gã tự xét tội nghiệt quá nặng nên xuất gia đầu Phật, theo ta làm tăng đồ, lấy pháp danh là Từ Ân.

Bà Anh Cô xì 1 tiếng, nói :

- Trót đã gây ra tội nghiệt, tu hành có hóa giải được không ? Nếu được thiên hạ sẽ là hòa thượng và đạo sĩ rất nhiều

Nhất-đăng đại sư nói :

- Tội nghiệt vẫn là tội nghiệt, nhưng xuất gia sẽ được hóa giải phần nào. Từ Ân bị trọng thưong, mạng sống chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng, lão hằng nhớ câu chuyện hại đứa bé năm xưa, nên tâm thần không được yên ổn, vì vậy chỉ còn 1 hơi thở cuối cùng nằm chờ ngươi, mà không chết nên đi ngàn dặm đến đây tìm ngươi để xin ngươi tha thứ.

Bà Anh Cô nhìn Từ Ân quan sát, rất lâu mà vẫn thấy đôi mắt Từ Ân không nhắm, thần sắc của bà trong lúc ấy lộ lên những nét oán hận tràn đầy. Bà cho rằng vì Từ Ân mà thân bà phải bất hạnh thống khổ, cho nen trong thời gian chớp nhoáng đã thay đổi mấy lần.

Quách Tường trông thần sắc của bà như vậy, lấy làm lo sợ, càng lại gần thấy lão bà đ a đôi tay lên, tính dùng chưởng lực đánh vào cơ thể Từ Ân.

Quách Tường tuy hãi hùng kinh sợ, nhưng khốn nỗi trời đã sanh cho nàng 1 tính khí nghĩa hiệp, nên nói to :

- Chậm lại! Đại sư trúng thương gần chết, mà bà đánh thêm nữa, thì đâu còn gì đạo lý ?

Bà Anh Cô cười lanh lảnh nói :

- Gã đã giết chết con ta, ta chịu khổ trên 1 0 năm trời dài đằng đẵng, hôm nay mới có dịp kết liễu tính mạng của gã , như vậy cũng còn quá chậm thì ngươi bảo không đúng đạo lý hay sao ?

Quách Tường nói :

- Đại sư đã biết lỗi và hối ngộ, những chuyện đã qua cân phân cũng vừa đủ rồi

Bà Anh Cô ngước mắt lên trời cười như nắc nẻ và nói :

- Tiểu hài nhi, người hãy suy nghĩ những điều khinh trọng rồi hãy nói. Thí dụ g giết chết đứa con của ngươi, ngươi sẽ tính sao đây ?

Quách Tường nói :

- Tôi... tôi làm sao có con chứ ?

Bà Anh Cô xì lên 1 tiếng nói :

- Nếu như gã giết chết chồng ngươi, tình nhân của ngươi hay đại ca của ngươi ?

Quách Tường thẹn đỏ mặt nói :

- Bà nói thật hàm hồ ! Tôi làm gì có chồng hay tình nhân chứ ?

Bà Anh Cô tức giận càng tăng. Cô gái này thật không hiểu ý bà cho nên bà bỏ qua, giuơng to đôi mắt nhìn Từ Ân. Song ch ỏng bà vừa buông ra thoạt thấy Từ Ân thở 1 hơi dài, gương mặt lộ vẻ vui tươi

Cái miệng mỉm cười thỏa mãn, Từ Ân cất tiếng nói :

- Đa tạ Anh Cô thành toàn

Bà Anh Cônghe rất lạlật đật thu hồi song chưởng và nghĩ :

- Cái gì gọi là thành toàn ?

Và cúi đầu suy nghĩ, phút chốc đã hiếủ ra tâm ý của Từ Ân. Nguyên Từ Ân biết mình sắp chết nên vui lòng nhận chưởng của Anh Cô, 1 chưởng vay, 1 chưởng trả, đấy là điều oan nghiệt đã giải sạch.

Bà Anh Cô đã hiểu rõ ý này nên cất tiếng cười lạnh nhạt nói :

- Ta có dại gì giúp tiện nghi cho ngươi. Ta chẳng giết ngươi mà chẳng tha ngươi.

Bà nói 3 câu này với 1 âm khí rát nặng nề, làm cho mọi người có cảm giác như 1 luồng gió lạnh tạt vào mặt.

Dương- Qua biết rõ Nhất-đăng đại sư tâm tánh rất từ hòa, quyết chẳng dùng phương pháp mạnh bạo với bà Anh Cô.

Quách Tường là cô gái nhỏ nên không hiểu được ý của bà Vả lại câu chuyện chưa kết thúc nên chàng nói :

- Anh Cô tiền bối ! Tô