
a nàng mà lại nỡ để vậy sao ?
Nghĩ xong thân hình Dương- Qua bay phất phới vọt nhanh ra ngoài đại sảnh để chạy theo Quách Tường.
Chỉ thấy bóng nàng đi nhanh vào trong rừng, thân mình như bay biến. Thoát một cái Dương- Qua đã theo đến bên lưng và nói :
- Tiểu muội tử ! Người có câu chuyện gì khó khăn mà không tiện nói ra phải chăng ?
Quách Tường mỉm cười nói :
- Đâu có ! Tôi không có chuyện gì nan giải cả !
ánh trăng ha ïtuần chiếu một màu nhợt nhạt vào mình nàng phản chiếu với ánh tuyết sáng lung linh, Dương- Qua nhìn thấy rõ đôi mắt của cô gái long lanh 2 hàng lệ, nên chàng nhỏ nhẹ bảo :
- Nguyên co ânương là con của Quách Đại hiệp và Quách phu nhân. Có phải ngươi hờn tỉ tỉ của ngươi chăng ?
Chàng lại nhớ đến Quách Tỉnh, Hoàng Dung danh vang thiên hạ, oai trấn giang hồ trong lúc bấy giờ, thì nhất định là con gái của ông bà naỳ không có chuyện gì nan giải cả, không ngờ rằng Quách Phù đã làm nhiều việc hàm hồ với mọi người, làm cho cô em gái lo buồn.
Quách Tường cười nói :
- Phải ! Tỉ tỉ đã làm buồn lòng tôi. Nhưng tôi chẳng sợ. Chị ấy mắng tôi, tôi cãi lại, nhưng chị ấy chẳng dám đánh tôi.
Dương- Qua hỏi :
- Trước khi đến gặp ta, ngươi đã làm gì mà chẳng dám nói ra ?
Quách Tường đáp :
- Lúc tôi ở bến đò Phong Lăng, nghe mọi người nói đến sự tích Thần Điêu Đại hiệp, lòng tôi nghe khoan khoái, muốn đi gặp Đại hiệp ngay mà không cần hỏi ý kiến chị ấy. Tối hôm nay trong lúc uống rượu tôi sực nhớ "tiệc nào rồi cũng có lúc tàn", nhớ đến câu này lòng uất ức lại thấy buổi tiệc sắp tàn, tôi ... tôi chẳng muốn đi về.
Lời nói của nàng có vẻ ngập ngừng và nấc nghẹn. Dương- Qua trong lòng rúng động, nhớ lại lúc nàng mới sinh ra có một ngày, chàng đã bồng nàng trong lòng. Đến sau gặp Kim Luân Pháp Vương và Lý Mạc Thu muốn cướp lại nàng, chàng phải buộc nàng vào mình beo mẹ để Quách Tường bú sữa beo, rồi sau lại đem vào Cổ Mộ nuôi dưỡng nhiều ngày. Không ngờ ngày nay lại gặp mặt, nàng không còn là cô bé tí tẹo mà đã thành một ngọc đình thiếu nữ. Nhớ đại chuyện xưa, dưới bóng trăng lờ lờ như ngây như dại
Qua vài khắc, Quách Tường nói :
- Đại ca, tôi sắp đi, muốn nói với đại ca 1 chuyện
Dương- Qua nói :
- Ngươi cứ nói !
Quách Tường nói :
- Phu nhân của đại ca có hứa ngày nào gặp lại nhau không ?
Dương- Qua nói :
- Trong năm nay vào mùa Đông
Quách Tường nói :
- Ngày mà đại ca và đại tẩu gặp nhau, ít hôm sau hãy đưa đại tẩu đến thành Tương Dương gặp tôi, đấy là đại ca dành cho tôi sự hoan hỉ.
Dương- Qua lấy làm cảm kích, chàng nghĩ lại cô gái này và Quách Phù vốn cùng một cha mẹ sinh ra mà tính tình lại khác nhau một trời một vực, nên chàng hỏi :
- Phụ mẫu của tiểu muội vẫn mạnh chứ ?
Quách Tường đáp :
- Phụ mẫu của tiểu muội vẫn mạnh.
Đột nhiên trong giờ này Quách Tường nảy ra một ý niệm ngồ ngộ nên nói :
- Đại ca ! Đợi đại ca gặp phu nhân rồi hãy đưa phu nhân đến làm khách của thành Tương Dương được không ? Phụ mẫu của tôi và vợ chồng đại ca đều là hào kiệt đương thời, ắt là dễ cảm thông với nhau hơn.
Dương- Qua nói :
- Tiểu muội tử ! Ngươi hãy bỏ qua việc này ! Còn ta với ngươi tương ngộ, tốt hơn là đừng nói cho tỉ tỉ của ngươi nghe, cũng đừng nói cho phụ mẫu ngươi nữa.
Quách Tường lấy làm lạ hỏi :
- Tại sao vậy ?
Nàng bỗng nhớ đến cái đêm trên bến đò Phong Lăng, mọi người đều ca tụng Thần Điêu Đại hiệp, chỉ có Quách Phù đối với Dương- Qua có vẻ không ữa chuộng cho lắm. Nàng lờ mờ hiểu là tỉ tỉ với Dương- Qua có hiềm khích với nhau, nên Quách Tường nói :
- Tôi chẳng nói với ai cả.
Dương- Qua nhìn nàng trân trối, trong đầu chàng hiện rõ câu chuyện 15 năm về trước, tay chàng bế một đứa bé đỏ hỏn.
Quách Tường thấy chàng nhìn mình trân trối, nàng hổ thẹn cúi đầu.
Dương- Qua lúc ấy cảm thấy có bổn phận bảo hộ và chiếu cố đến nàng, cũng như bảo hộ cho đứa bé con của 15 năm về trước, nên chàng nói :
- Tiểu muội tử ! Phụ mẫu của tiều muội là người đại hiệp đương thời, người người đều kính trọng, ngươi có việc gì ắt là chẳng làm nhọc đến ta. Nhưng mà, việc đời nhiều biến đổi, họa phước không chừng. Nếu ngươi có việc gì khẩn cấp mà không muốn cho song thân hay, mà sức ngươi làm không được, thì muội tử hãy đến với ta. Ta là Dương- Qua, hứa sẽ giúp đỡ cho ngươi mọi việc.
Quách Tường cười lớn nói :
- Người đối với tôi rất tốt. Tỉ tỉ đối với mọi người thường xưng là con gái của Quách Đại hiệp và Quách phu nhân. Có một lần tôi nghe được lấy làm thương hại cho tỉ tỉ lắm. Tuy nhiên song đường là bậc danh vọng, theo tôi nghĩ có một ngày hay một đêm sắp tới, tôi sẽ nói với mọi người, Thần Điêu Đại hiệp là đại ca của tôi, tỉ tỉ dù có muốn học cũng chẳng được.
Câu nói này tuy là nói giỡn, nhưng cốt ý của Quách Tường là buộc Dương- Qua hãy để tâm lo lắng cho nàng.
Dương- Qua hiểu ý nên mỉm cười hỏi :
- Lệnh tỉ tỉ có biết ta là giống người gì ?
Chàng cúi đầu suy nghĩ, đoạn co tay bấm từng đốt và nói :
- Ngươi năm nay đúng 16 tuổi rồi ữ? A ! Đến tháng chín, tháng mười, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn là ngày sinh của tiểu muội phải chăng ?
Quách Tường nghe qua sửng sốt, kêu to một tiếng kin