Pair of Vintage Old School Fru
Thất Chủng Binh Khí 3 - Bích Ngọc Đao

Thất Chủng Binh Khí 3 - Bích Ngọc Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 7.00/10/343 lượt.

, cặp mắt như hai cây đinh dính chặt vào cổ họng của Đoàn Ngọc, bàn tay xương xẩu, đã đưa lên như vuốt chim ưng, phảng phất như hận không được bóp xuyên thủng vào cổ họng Đoàn Ngọc.

Bất cứ ai cũng đều thấy được, ông ta đã đem hết mấy chục năm công lực trong người, toàn bộ tụ vào hai bàn tay đó, chỉ cần một cú đánh ra, ắt phải là cú sát thủ trí mệnh.

Chính ngay lúc đó, bỗng nghe có người lớn tiếng nói:

- Đừng xuất thủ, đừng có giết lầm người !

Một người vừa la vừa xông thẳng vào nhà, chính là gã thiếu niên thần bí gương mặt trắng bệch kia.

Gã thiếu niên này rốt cuộc là ai ? Sao y biết được Nghiêm Tiểu Vân không bị chết bởi tay Đoàn Ngọc ? Sao y biết Nghiêm Cửu đã từng giết người ?

Dĩ nhiên là y biết.

Trên đời này không chừng chỉ có y là người duy nhất chứng minh được Nghiêm Tiểu Vân không hề bị chết dưới tay Đoàn Ngọc.

Bởi vì y chính là Nghiêm Tiểu Vân !

Nghiêm Tiểu Vân chưa chết !

Thấy con mình đã chết rõ ràng kia, bây giờ lại sống rành rành trước mặt mình, Nghiêm Cửu không hề lộ vẻ gì kinh kỳ sung sướng ra mặt.

Nghiêm Tiểu Vân đã quỳ xuống cúi đầu trước mặt ông ta.

- Hài nhi bất hiếu, để lão nhân gia phải lo lắng bận tâm.

Nghiêm Cửu còn đang sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:

- Ta chẳng hề bận tâm gì đến mi, ta biết mi chưa chết.

Hoa Hoa Phong thì nhịn không nổi đã la toáng lên:

- Y là Nghiêm Tiểu Vân ? Y là con trai của ông ? Ông biết y chưa chết bao giờ ?

Nghiêm Cửu gật gật đầu nói:

- Dù Thanh Long hội cải trang thi thể của nó qua mắt được ta, ta vẫn biết nó chưa chết, dù nó không than thở bên ngoài chùa Phong Lâm chỗ linh đường Thiết Thủy, ta cũng biết.

Hoa Hoa Phong hỏi:

- Làm sao ông biết được ?

Nghiêm Cửu hững hờ nói:

- Rốt cuộc nó là con của ta !

Câu nói này không thể xem là lời giải thích gì rõ ràng lắm, nhưng lại đủ để giải thích tất cả mọi thứ ... cha con với nhau, đại khái cũng có thứ tình cảm kỳ diệu nào đó, liên hệ kỳ diệu nào đó. Cái thứ cảm giác đó không ai giải thích được, nhưng cũng không ai phủ nhận được.

Hoa Hoa Phong vẫn còn chưa hiểu:

- Thanh Long hội đã quyết tâm muốn lấy mạng của y, tại sao lại đi dùng thi thể người khác giả làm y, còn y thì đem bỏ trong rương kia thả xuống đáy hồ ?

Đoàn Ngọc bỗng cười cười nói:

- Bởi vì bọn họ không muốn Nghiêm Cửu gia thấy cái lưỡi câu trên vai của y.

Hình như y cũng đã thấy cái bí mật này từ lâu:

- Bọn họ không muốn để Nghiêm Cửu gia thấy trên người y còn có vết thương gì khác ngoài vết đao chém, bọn họ nhất định phải làm cho Nghiêm Cửu gia tin rằng, y trực tiếp bị anh chém chết.

Nghiêm Cửu nói:

- Gương mặt người chết đại khái không tránh khỏi méo mó nhăn nhó, bọn họ đã tính đúng, ta sẽ không thấy được sự giả mạo.

Hoa Hoa Phong lại càng không hiểu:

- Ông đã biết y chưa chết, tại sao còn đi giết Đoàn Ngọc, báo thù cho y ?

Nghiêm Cửu nói:

- Bởi vì ta cũng biết, nhất định tự nó sẽ cảm thấy không mặt mũi gì gặp ta, nếu không đem con nữ tặc Hoa Dạ Lai bắt lấy, trả thù một phen cho hả giận, nó sẽ không muốn ra mặt gặp ta đâu.

Cho đến bây giờ, gương mặt mệt mỏi lãnh đạm của ông ta, mới lộ ra vẻ thương hại, ông ta chầm chậm nói tiếp:

- Rốt cuộc nó cũng là con ta, tính khí nó ra sao, dĩ nhiên là ta biết rõ lắm.

Hoa Hoa Phong đại khái cũng hiểu được điểm này:

- Vì vậy ông mới cố ý dùng cách này để ép cho y ra mặt !

Nghiêm Cửu gật gật đầu, thở ra:

- Thằng bé này tuy quật cường kiêu ngạo, nhưng nhất định không phải là thứ vong ân phụ nghĩa, nhất định sẽ không lấy mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình đi liều mạng với cha mình !

Hoa Hoa Phong lại có chỗ không hiểu:

- Nhưng mà, sao ông biết y ở đây ?

Nghiêm Cửu rốt cuộc lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt:

- Ta đã đoán ra từ lâu, cái vị nhân huynh bị người bỏ vào trong rương ấy chính là nó.

Hoa Hoa Phong cũng bật cười:

- Ông cũng có nghe tôi nói, y mặc đồ trên người, là y phục của tôi.

Nghiêm Cửu cười nói:

- Tuy ta đã già yếu bệnh tật lắm, lỗ tai cũng còn chưa bị điếc.

Hoa Hoa Phong cười nói:

- Không những không điếc tí nào, thật còn linh hơn cả ... tôi nữa.

Cô tính nói, “linh hơn cả thỏ”, nhưng hiện tại đối với cái người già yếu bệnh hoạn này, đã phát sinh ra tấm lòng tôn kính không sao nói được.

Nghiêm Cửu đã đưa tay đón lấy bộ đồ trong tay cô, đặt lên người con mình:

- Bộ y phục này tuy dơ dáy, ít ra cũng còn hơn là không có y phục, mi coi chừng cảm lạnh đó.

Nghiêm Tiểu Vân lắp bắp:

- Con ... con ...

Y vừa cảm khích, vừa xúc động, chỉ thấy máu nóng dâng lên, tắt lấy cổ họng, ngay cả một tiếng cũng nói không ra.

Hoa Hoa Phong thở ra một hơi dài nói:

- Hiện tại anh vẫn còn sống sờ sờ đó, người ám toán anh là ai, anh có thể tự miệng mình nói ra giùm ?

Nhưng Nghiêm Tiểu Vân vẫn còn không nói ra.

Hoa Hoa Phong nhìn y chăm chăm hỏi:

- Anh còn chưa chịu nói sao ?

Nghiêm Tiểu Vân nói:

- Tôi ...

Hoa Hoa Phong nói:

- Không lẽ anh còn có chuyện gì khổ tâm không nói ra được sao ?

Nghiêm Tiểu Vân đóng quách luôn miệng lại, mắt cũng nhắm lại luôn, khóe mắt hình như có ứa ra một giọt lệ trong suốt.

Quả thật y có nổi khổ tâm không nói ra được, y không muốn nói, hiện