pacman, rainbows, and roller s
Thất chủng binh khí 5 - Bá Vương Thương

Thất chủng binh khí 5 - Bá Vương Thương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325962

Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.

hỏi ngươi chính là câu đó, vì vậy, tốt nhất ngươi nên trả lời thành thực cho ta.

Xem ra không những cô khẩn trương, mà còn khích động, ngay cả giọng nói cũng run rẩy lên.

Ngày mười ba tháng năm, Đinh Hỷ ở đâu, lại có quan hệ gì đến cô?

Tại sao cô lại khẩn trương như vậy?

Đặng Định Hầu càng nghĩ không ra.

Đinh Hỷ cũng nghĩ không ra, y bỗng thở ra một hơi nói:

- May mà cô hỏi mười ba tháng năm, coi như vận khí của ta cũng không đến nổi tệ.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Tại sao?

Đinh Hỷ nói:

- Bởi vì cô hỏi ngày nào khác, ta sẽ quên mất lúc đó mình đang ở đâu.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Còn chuyện mười ba tháng năm thì ngươi lại nhớ?

Đinh Hỷ gật gật đầu nói:

- Bởi vì hôm đó, ta làm một chuyện rất khoái trá.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Chuyện gì?

Hai bàn tay cô nắm càng chặt lại, toàn thân đang run rẩy cả lên.

Nhưng Đinh Hỷ đang quay đầu lại, nói với Đặng Định Hầu:

- Ông có biết hôm đó tôi làm chuyện gì không?

Đặng Định Hầu cười nói:

- Ta biết, dĩ nhiên là ta biết.

Vương đại tiểu thơ lớn tiếng hỏi:

- Hôm đó y đã làm chuyện gì?

Đặng Định Hầu đáp:

- Y ăn cướp tiêu xa của ta.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Có biết là cướp tiêu ở đâu không?

Đặng Định Hầu đáp:

- Gần đâu Thái Nguyên.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Ngươi không nhớ lầm?

Đặng Định Hầu đáp:

- Chuyện gì khác ta còn quên, chuyện này quên không được.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Tại sao?

Đặng Định Hầu đáp:

- Ta có ít nhất ba mươi vạn năm ngàn lý do.

Vương đại tiểu thơ không hiểu.

Đặng Định Hầu cười khổ nói:

- Vì chuyện đó, mà ta phải bồi thường mất ba mươi vạn năm ngàn lượng bạc, mỗi lượng đều có thể làm ta nhớ rất rõ chuyện đó.

Vương đại tiểu thơ không nói gì nữa, xem biểu tình trên gương mặt cô, hình như cô đang thở phào một hơi, mà cũng hình như thất vọng vô cùng.

Đinh Hỷ hỏi:

- Bây giờ cô còn chuyện gì hỏi nữa không?

Vương đại tiểu thơ nói:

- Dĩ nhiên là còn.

Đinh Hỷ hỏi:

- Còn?

Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:

- Ta hỏi ngươi, ta và họ Dư đang đấu thương với nhau, can hệ gì đến ngươi mà ngươi xía vào? Các người dựa vào đâu mà nhiều chuyện thế?

Đinh Hỷ nói:

- Hình như cô vừa mới nói tức thì, những chuyện đó cô không tính nữa mà.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Hiện tại ta cứ muốn tính thì sao?

Đinh Hỷ nói:

- Tiểu Mã vốn muốn trợ giúp cô.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Trợ giúp gì?

Đinh Hỷ nói:

- Y sợ cô thua rồi sẽ bị chết mất.

Vương đại tiểu thơ tức giận nói:

- Không lẽ y không thấy rằng, chỉ trong vòng hai mươi chiêu nữa, ta sẽ đánh bại gã Dư Tam Thương ấy sao?

Đinh Hỷ nói:

- Y nhìn không ra.

Vương đại tiểu thơ hỏi:

- Không lẽ y là kẻ mù?

Đinh Hỷ nói:

- Mắt của y mà nhìn thấy rõ ràng, tại sao lại thấy cái vị Đổ đại tiểu thơ kia vừa ngoan ngoãn vừa thành thật? Không những vậy còn đối xử với y rất tốt?

Vương đại tiểu thơ nói:

- Bất kể cô ta là hạng người nào, không can hệ gì đến ngươi.

Đinh Hỷ nói:

- Ta cũng không muốn xen vào.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Gã họ Mã kia tốt nhất cũng đi xa xa ra, đừng có để cho ta đụng phải.

Đinh Hỷ nói:

- Tôi cũng sẽ nói cho y biết.

Vương đại tiểu thơ nói:

- Dù đàn ông trong thiên hạ này có chết hết đi, ta cũng không để cho Tiểu Lâm lấy phải y.

Đinh Hỷ nói:

- Cám ơn, cám ơn.

Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, hằn học trừng mắt nhìn y một cái, nói:

- Ta đã nói hết rồi đó, bây giờ ngươi có thể quỳ xuống được rồi.

Đinh Hỷ hỏi:

- Qùy xuống?

Vương đại tiểu thơ nói:

- Không những phải quỳ xuống, mà còn cung kính lạy ba lạy cho ta.

Đinh Hỷ hỏi:

- Tại sao tôi phải quỳ xuống lạy?

Vương đại tiểu thơ nói:

- Bởi vì ta nói vậy.

Đinh Hỷ hỏi:

- Bởi vì các vị huynh đệ đây của cô biết bắn liên châu tiễn?

Vương đại tiểu thơ nói:

- Không sai tý nào.

Đinh Hỷ bật cười.

Nụ cười của y có nhiều loại, hiện giờ, y đang cười đây là loại không làm cho người ta vui thích.

Vương đại tiểu thơ trừng mắt hỏi:

- Ngươi khinh thường liên châu tiễn của chúng ta?

Đinh Hỷ hững hờ nói:

- Liên châu tiễn của các ngươi rốt cuộc dài hay ngắn, tròn hay nhọn, ta còn chưa thấy qua.

Vương đại tiểu thơ tức giận nói:

- Ngươi muốn thưởng thức sao?

Đinh Hỷ nói:

- Rất muốn.

Vương đại tiểu thơ cười nhạt nói:

- Ta vốn không muốn ngươi đoản mệnh lắm, ngươi có chết cũng không thể oán ta.

Đinh Hỷ lại cười cười, nói:

- Cô yên tâm, ta chết không được đâu.

Y bỗng nhiên đứng dậy, kéo cái lưới trên đầu ra, y kéo một cái là xé cái lưới ra một đường lớn.

Vương đại tiểu thơ biến sắc, khẻ la lên:

- Không được để y chạy, giữ lại!

Tiếng la vừa vang lên, cung tên đã bật ra, tám cây cường cung, bảy mủi tên liên châu, tiếng động xé gió rít lên, loạn tiễn như phi hoàng bay lại tới tấp.

Hai bàn tay của Đinh Hỷ giống như con chim sẽ chuyên môn ăn hoàng trùng, mủi nào bay lại, y đều chụp lấy bẻ một cái, mười mủi y chụp mười mủi, trong khoảnh khắc y đã chụp hết năm mươi sáu mủi tên cầm trong tay.

Sau đó, năm mươi sáu mủi tên, như một đường chỉ, từ trong tay của y bay vùn vụt ra, cắm vào gốc cây bên cạnh chỗ Đổ Nhược Lâm đang ngồi.

Đinh Hỷ đột nhiên hét lên một tiếng lớn:

- Gãy!

Năm mươi sáu mủi tên cắm trên cây cổ t