Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324160

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

cái cục trên cổ họng của y.

Cặp mắt của y lồi ra, nhìn trừng trừng kinh ngạc vào Dương Tranh.

Người của y đã mềm nhũn ra ngã gục xuống đất.

Dương Tranh rút cây đao trên vai ra, xé một mảnh áo, dùng sức buộc chặt vào vết thương, cho máu cầm lại trước rồi đưa tay ra nắm lấy tay Lữ Tố Văn nói:

- Mình đi thôi.

Nhưng Lữ Tố Văn giằng tay y ra, nghinh mặt lên nói:

- Anh đi một mình đi !

Dương Tranh ngẩn mặt ra, nhịn không nổi hỏi nàng:

- Sao vậy ?

- Chẳng sao cả, nó chỉ là đứa bé, sao anh lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy ?

Lữ Tố Văn lạnh lùng hỏi:

- Làm sao tôi có thể đi theo một người lòng dạ hiểm ác như anh để sống chung một nơi ?

Dương Tranh biết tính khí của nàng, nếu nàng đã có quan niệm gì rồi, dù ai có dùng lời giải thích cách nào đi nữa cũng không đi đến đâu.

Y chỉ còn nước dùng cách chứng minh thực tiễn nhất.

Y bỗng kéo đũng quần của Tiểu Diệp xuống:

- Em xem nó có phải là một đứa bé không ?

Lữ Tố Văn nhìn cái "đứa bé" này kinh ngạc, bất cứ ai cũng đều nhận ra, nó không còn là một đứa bé nữa.

Nó là một người đã rất thành thạo.

- Sao anh biết được hắn không phải là một đứa bé ?

- Hắn đã có cái cục trên cổ họng, cây đao hắn xài quá thuần thục.

Dương Tranh nói:

- Anh đã biết từ lâu, trong giang hồ có hạng người như hắn, không những vậy còn không chỉ có một người.

- Hắn là người như thế nào ?

- Bọn chúng đều là những đứa châu nhai bị người ta dùng thuốc khống chế lại sức tăng trưởng, từ nhỏ đã được huấn luyện thành những kẻ hung thủ chuyên môn đi giết người. Mỗi ngày bọn chúng phải uống một thứ thuốc dưỡng nhan làm bằng những hạt trân châu, vì vậy mặt mày của bọn chúng không bao giờ bị già đi, xem ra như những đứa bé.

Y lại bổ sung:

- Cái thứ thuốc đó rất là quý giá, vì vậy mỗi lần giết người đều bắt trả giá rất cao, trừ những hạng người giàu có quyền thế như Địch Thanh Lân ra, hiếm có ai dùng được những hạng người như bọn họ.

Tay chân của Lữ Tố Văn đã lạnh hẳn đi.

Nàng không thể không tin vào lời nói của Dương Tranh, cây cỏ bị người ta nuôi trong chậu, cũng mãi mãi không cao lớn lên được.

Nhưng người rốt cuộc không phải là đồng một loại.

- Ai mà tàn nhẫn quá như vậy ?

Lữ Tố Văn hỏi:

- Lại đi nhẫn tâm dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một đám con nít ?

- Chính là bọn Thanh Long Hội mà anh đã từng nói qua với em.

Dương Tranh nói:

- Bọn họ đều thuộc bọn Thanh Long hội, thường thường giả trang làm thư đồng của mấy tay thủ não trong hội.

Y bỗng cười lên một tiếng, vỗ vỗ vào vết thương trên vai của mình mấy cái nói:

- May mà bọn đó từ nhỏ bị thuốc khống chế, thành ra bản năng hạn chế, nếu không làm sao anh dám chịu đỡ một đao ?

Lữ Tố Văn thở nhẹ ra một tiếng:

- Có lúc em cũng nghĩ không ra, sao anh biết nhiều chuyện trong giang hồ vậy ?

Trong giang hồ có bao nhiêu chuyện ngụy bí, hình như không có chuyện gì qua mắt được anh.

Gương mặt của Dương Tranh bỗng lộ ra một biểu tình vừa tôn kính vừa bi thương, một hồi thật lâu mới nói:

- Những chuyện đó dều do một người nói cho anh biết đấy.

- Ai nói cho anh biết ?

Dương Tranh không nói gì thêm, y gỡ bọc đồ trên người xuống, lấy bánh và đồ ăn khô đưa cho nàng, còn mình thì nằm dài xuống đất, ngẩng mặt lên trời nhìn những vì sao đang lấp lánh đến xuất cả thần.

... Có phải y đang nghĩ đến người đó ?

Bấy giờ đêm đã khuya lắm, bọn họ từ trong con hẻm chỗ Di Hồng viện chạy ra khỏi thành, đến một vách núi có một con suối.

Rượu trong người Dương Tranh đã tan mất, kỳ quái là cơn bệnh cũng tùy đó mà giảm đi, y chỉ bất quá cảm thấy thật mệt mỏi.

Lữ Tố Văn nhìn y âu yếm vô cùng, nhịn không nổi thò tay ra khẽ mân mê lên má của y.

- Tốt nhất anh nên ngủ một lát, lỡ có chuyện gì, em sẽ kêu anh dậy.

Dương Tranh gật gật đầu, cặp mắt của y đã nhắm lại, hình như y không nghe trên vách núi có tiếng chân người đang bước xuống.

oo Tiếng chân còn nhẹ hơn cả tiếng chân hồ ly, chầm chậm bước trên thảm cỏ, cặp mắt sắc bén như sói đang trừng trừng nhìn không chớp vào bàn tay của Dương Tranh.

Có hai người đến.

Dương Tranh còn chưa ngủ, trái tim của y đang đập, đập nhanh vô cùng.

Tiếng chân của hai người này quá nhẹ, thân thủ nhất định không phải thứ vừa, nhưng Dương Tranh thì đã kiệt tận sức lực.

Y chỉ hy vọng hai người này cho rằng y đã ngủ, thừa cơ lại ám toán y, y mới có cơ hội ám toán lại bọn họ.

Không ngờ rằng, bọn họ Ở tuốt đằng xa đã ngừng chân lại, không những vậy còn lớn tiếng nói:

- Dương đầu nhi, đêm khuya sương nặng hột như vậy, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đó, chúng ta đặc biệt lại đây đưa ngươi đến một chỗ thật tốt, mời ngươi đứng lên giùm một cái.

Hai người này hình như tự trọng thân phận, không chịu làm cái chuyện ám toán người khác.

Trái tim của Dương Tranh chùn xuống.

Hạng người này mới đáng sợ, nếu không phải là thứ cao thủ đệ nhất đẳng, nhất định sẽ không làm vậy.

Bọn họ chắc chắn đã nắm trong tay tính mạng của Dương Tranh, chẳng thèm đi ám toán y làm gì.

Hai người đang đứng dưới cây liễu bên cạnh chân núi, trong tay cầm một thứ bình khí hình thù quái dị sáng loáng, đợi Dương Tranh đứng dậy rồi, bọn họ mới từ từ bước lại, b


Pair of Vintage Old School Fru