
chết.
Y bỗng thở ra một tiếng:
- Triệu đầu nhi, ông đã có nhà có đất, tại sao còn đi cấu kết Thanh Long hội, làm những chuyện như vậy ? Không lẽ ông cho là tôi còn không biết Vương Chấn Phi là người của Thanh Long hội ?
Triệu Chính không phủ nhận nữa, y hỏi Dương Tranh:
- Chú muốn tôi phải làm sao ?
- Tôi muốn ông nói ra Vương Chấn Phi hiện giờ đang ở đâu.
Dương Tranh nói:
- Tôi còn muốn ông đi thú nhận tội lỗi.
- Được, ta làm được chuyện đó.
Triệu Chính bằng lòng tỉnh bơ:
- Chỉ tiếc là dù ta có cho chú biết Vương Chấn Phi đang ở đâu, chú cũng chẳng làm gì được y.
- Tại sao ?
Triệu Chính cố ý thở ra:
- Cửa hầu phủ thâm sâu như biển, chú vào được đó bắt người sao ?
Địch Tiểu Hầu, Địch Thanh Lân, bao nhiêu chuyện đó vốn không có liên hệ gì đến y, bởi vì y vĩnh viễn ở trên cao. Những chuyện dơ dáy xấu xa trong chốn giang hồ làm sao lại dính vào tấm thân trắng toát không nhiễm một chút bụi trần kia ?
Có điều bao nhiêu chỗ trọng yếu đều tập trung vào một con người của y.
Dương Tranh bỗng sực nhớ lại lời nói của phụ thân y lúc còn sống:
... Có những người rất giống con nhện, suốt ngày ngồi dệt võng không ngớt, đợi người khác sa vào lưới của y, nhưng người đầu tiên bị nằm dính kẹt trong cái lưới đó chính là y.
... Có những người cho rằng nhện ngu muội, chính con nhện ắt cũng biết là vậy, nhưng nó không thể không làm vậy, bởi vì cái mạng lưới ấy không những là lương thực của nó, mà còn là cái lạc thú của nó, không dệt võng là không cách nào sống nổi.
- Ta sẽ đi tự thú đấy.
Triệu Chính lại nói:
- Ta và bọn họ không phải là một thứ, ta ăn lương bỗng nhà quan, làm chuyện quan, pháp luật nhà quan đã mọc rễ trong người ta, có những chuyện ta làm không được.
Y gắng gượng cười lên một tiếng:
- Huống gì tuy ta có cấu kết chút ít với bọn họ, thật ra ta cũng chẳng làm chuyện gì quá tệ, nếu ta ra tự thú, tội trạng cũng không lớn gì, còn chú thì sao ? Có thật chú sẽ vào hầu phủ bắt người không ?
Dương Tranh trả lời rất mau lẹ ngắn gọn, mà cũng rất bình tĩnh:
- Đúng vậy.
Y nói:
- Hiện tại tôi đi đây.
- Vậy thì ta tiễn chú đi trước.
Triệu Chính nói:
- Nhưng chú lại đó, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.
Dương Tranh chẳng nói gì thêm, nói đến bao nhiêu đó, bất cứ nói thêm gì nữa cũng dư thừa thôi.
Y bước ra ngoài.
Bọn họ lẳng lặng đi qua cái sân nhỏ, lão già mài dao đang còn ngồi cúi đầu mài dao, làm như chẳng nghe chẳng thấy điều gì, bởi vì lão ta đang tập trung tinh thần mài hai cây đao không lấy gì làm trân quý lắm.
Còn thanh phác đao những người trong lục phiến môn hay xài đã được mài xong, lưỡi đao lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Dương Tranh đi qua bên cạnh lão, Triệu Chính cũng đi qua, bỗng xoay người hớt lấy cây phác đao chém một nhát vào sau cổ Dương Tranh.
Ít nhất y cũng cho rằng nhát đao đó đã chém vào sau cần cổ của Dương Tranh, bởi vì y tin chắc nhát đao đó không thể nào trật được.
Chỉ tiếc là y vẫn bị trật.
Dương Tranh hình như đã tính đúng Triệu Chính sẽ làm vậy, y bỗng khom lưng lại, xoay ngược tay phản kích, lấy cây Ly Biệt Câu đang được bọc lại bằng miếng vải đánh vào giữa rẻ xương sườn thứ tư và thứ bảy giữa ngực Triệu Chính.
Xương sường gãy nát, cây phác đao rớt xuống.
Gương mặt của Triệu Chính vì đau đớn và kinh hãi mà nhăn nhúm lại, nhăn nhúm xong bỗng cứng đơ ra, vĩnh viễn không còn trở lại như xưa.
Vì vậy sau này y ở trong tù, bạn bè trong đó đặt cho y một cái biệt hiệu, gọi là "quái kiểm".
Dương Tranh nhìn y thở ra:
- Tôi thật tình đang hy vọng ông chiếu theo lời ông đáp ứng tôi mà làm, chỉ tiếc là tôi cũng biết ông nhất định không chịu làm vậy, ông đã lọt chân vào đó sâu quá rồi.
Lão già nãy giờ đang cúi gằm đầu mài dao bỗng thở ra một tiếng, nói ra một câu không ai ngờ lão sẽ nói ra.
Lão bỗng than thở rồi nói:
- Con trai của Dương Hận quả thật không hổ là con trai của Dương Hận.
Dương Tranh xoay người lại, kinh ngạc nhìn lão già mài đao thọt chân ốm yếu suy nhược:
- Sao ông biết tôi là con của người đó ?
- Bởi vì dáng điệu của ông bây giờ in hệt lúc tôi gặp y không sai tí nào.
Lão già nói:
- Ngay cả tính khí cũng vậy.
- Ông gặp người lúc nào ?
- Đấy là chuyện đã xa xưa lắm rồi.
Lão già mài đao nói:
- Lúc đó tuổi tác của y còn nhỏ hơn ông bây giờ. Còn đang học kiếm, còn đang học luyện kiếm, sư phụ của y là Thiệu Không Dư kiếm thuật không hay ho gì, nhưng tài luyện kiếm thì đệ nhất thiên hạ.
Lão già lại thở ra một hơi nói:
- Chỉ tiếc là phụ thân của ông không để ý chí vào chuyện luyện kiếm, vì vậy mà thuật luyện kiếm của Thiệu đại sư từ đó tuyệt truyền luôn.
Dương Tranh bái lạy xuống:
- Gia phụ đã qua đời từ lâu, lúc còn sống cũng lấy đó làm điều ân hận, thường thường nói với tôi rằng, nếu người học là thuật luyện kiếm chứ không phải là thuật đánh kiếm, thì cuộc đời nhất định sẽ hoan lạc hơn nhiều.
Lão già cũng bất giác cảm thương không ngớt.
- Ngày tháng qua mau, vật đổi người vong, mỗi người một số, không ai miễn cưỡng gì được.
Lão già nói:
- Chính như là kiếm vậy.
Dương Tranh không hiểu, lão già giải thích:
- Kiếm cũng có cái mệnh vận của kiếm,