XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323945

Bình chọn: 8.5.00/10/394 lượt.

ầu nhìn trời, trời xanh một màu xanh biếc.

Gương mặt tiều tụy suy nhược của lão bỗng nhiên lại lộ vẻ vừa thành kính vừa sợ hãi vừa hoang mang.

- Đấy là xảo hợp, cũng là ý trời, xảo hợp thường thường là ý trời.

Lão già nói:

- Ý trời muốn mượn tay người làm.

... Ý trời vô thường, ý trời khó liệu, ý trời cũng khó nói, nhưng lại có ai muốn tin ?

oo Trong phòng vẫn là một màu trắng tinh như tuyết, không tí dơ dáy, không có máu tanh, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không có.

Địch Thanh Lân mặc bộ y phục trắng tinh như tuyết đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đối diện cũng có một cái bồ đoàn, trên đó ắt hẳn vẫn còn có hơi hướm của Ưng Vô Vật, nhưng con người của Ưng Vô Vật đã vĩnh viễn tan biến.

Thi thể của y không hề ra khỏi gian phòng này, nhưng hiện tại đã vĩnh viễn tan biến.

Nếu Địch Thanh Lân muốn tiêu diệt một người nào, nhất định y sẽ chọn một phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất.

Trường lang phía ngoài cửa đã có tiếng chân người bước lại, tiếng chân của ba người.

Tiếng chân rất nhẹ nhàng, nhưng không ổn định lắm, có thể thấy được tâm tình của bọn họ không được ổn định cho lắm.

Khóe miệng của Địch thanh Lân lại lộ ra nụ cười thật tàn bạo, ba người ở ngoài nếu thấy được nét mặt hiện giờ của y, nhất định họ sẽ không dám bước vào cửa.

Chỉ tiếc là họ không thấy.

Cửu Hầu Phủ Sâu Thẳm Như Biển

Cửa khép hờ, ba người đẩy cửa bước vào.

Gương mặt của Vương Chấn Phi lộ vẻ trắng bệch rõ rệt. Cặp mắt của Cầu Hành Kiện thì có vẻ trắng dã, không biết vì ngủ không đủ, hay là uống rượu nhiều hơn lúc bình thường chút ít.

Chỉ có Hoa Tứ gia là không thay đổi gì, bất kể y xuất hiện ở chỗ nào, bất kể đi làm chuyện gì, xem ra y đều cười hì hì rất là hòa khí, dù kêu y đi dụ dỗ vợ người ta, cướp đoạt tiền tài người ta, không những vậy còn cắt luôn cổ họng người ta, y cũng đều có vẻ như vậy.

Bọn họ đều chưa bỏ đi, bởi vì bọn họ đang còn mãi đợi, đợi tin tức của Tiểu Thanh. Bọn họ đã đợi nóng cả ruột gan lên, nhưng vẫn cứ phải đợi, bởi vì bọn họ tin tưởng, Tiểu Thanh không thể bị hư chuyện được.

Hiện tại bọn họ mới biết mình đã lầm.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn. Căn phòng rộng rãi sạch sẽ trắng tinh như tuyết này, lại phảng phất đầy vẻ âm u chết chóc không sao nói được.

Hoa Tứ Gia là người cuối cùng bước vào.

Y nhất định phải bước vào là quay người lại, nhè nhẹ đóng cửa, bởi vì y không muốn cho Địch Thanh Lân thấy nét biểu tình trên gương mặt của mình.

Bất kỳ người nào bỗng thấy mặt một người mình cứ ngỡ là đã chết chắc rồi, mặt mày đều không khỏi bị biến sắc.

May mà Địch Thanh Lân ngay cả nhìn cũng không nhìn y nửa mắt, lại càng không chú ý đến vẻ mặt của y, chỉ hững hờ nói một câu:

- Mời ngồi.

Ba người vào phòng, mà trong phòng duy nhất chỗ có thể ngồi được là cái bồ đoàn đó.

Lấy thân phận của bọn họ, ngồi bệch ra đất chắc chắn là không được rồi. Vương Chấn Phi nhìn nhìn hai người kia, y không muốn ngồi vào chỗ duy nhất đó, nhưng Địch Thanh Lân đã nói:

- Hoa Tứ gia, ông ngồi đi.

Hoa Tứ gia nhìn nhìn Vương Chấn Phi, Vương Chấn Phi ngoảnh mặt qua một bên nhìn bức tường trắng. Hoa Tứ gia chầm chậm ngồi xuống.

- Có phải các ông đang lấy làm kỳ lạ lắm ?

Địch Thanh Lân hỏi:

- Rõ ràng là tôi phải chết rồi, tại sao lại còn sống đây ?

Y nói chuyện cũng như y giết người vậy, trực tiếp mà hữu hiệu.

Cầu Hành Kiện nét mặt lộ vẻ khẩn trương:

- Ông nói gì ? Tôi không hiểu gì cả.

- Tốt lắm.

- Tôi không hiểu, tốt lắm nghĩa là sao vậy ?

- Hiểu cũng tốt lắm, không hiểu cũng tốt lắm.

Địch Thanh Lân nói:

- Hiểu hay không hiểu cũng thế thôi.

Y nhìn Cầu Hành Kiện, bình thản hỏi:

- Ông thích chết kiểu nào ?

Da thịt đang căng cứng trên gương mặt của Cầu Hành Kiện, trở thành như những giây đàn đang bị đánh cho rung bắn lên:

- Tại sao tôi phải chết ?

- Bởi vì tôi muốn ông chết.

Địch Thanh Lân trả lời mãi mãi vẫn đơn giản và mau mắn.

- Thiên thanh như thủy, phi long tại thiên.

Cầu Hành Kiện gằn giọng nói:

- Ông quên chúng tôi là ai rồi sao ?

- Tôi không quên.

Giọng nói của Địch Thanh Lân vẫn bình thản:

- Tôi muốn ông chết, là ông chết, bất cứ ông là ai, cũng thế thôi.

Trong giang hồ vô số người đã nói như vậy, nhưng từ miệng của y, hời hợt lạnh nhạt nói ra, như một vị quan tòa có quyền sinh sát đang phán tội tử hình một phạm nhân.

Cầu Hành Kiện trừng mắt giận dữ nhìn Địch Thanh Lân, nhưng y chẳng có dũng khí chồm lại liều mạng một phen, toàn thân bắp thịt của y đang căng thẳng, nhưng trong người y hoàn toàn mềm nhũn yếu xìu.

Cặp mắt của người này tựa như con rắn độc hút máu, đã hút hết sạch máu và dũng khí trong người y.

Vương Chấn Phi bỗng cười nhạt:

- Chết là chết, nếu ông muốn y chết, tùy tiện chết cách nào cũng vậy thôi, cần gì ông phải hỏi chết cách nào ?

- Đúng vậy, chết là chết, nhất định không có chuyện gì thay thế được.

Gương mặt trắng trẻo cao quý của Địch Thanh Lân bỗng biến ra nghiêm trang mơ màng, y nói:

- Trên trời dưới đất, chẳng còn chuyện gì chắc chắn hơn là chuyện ông sẽ chết.

Y thở ra:

- Ông nói đúng lắm.

Y vừa thở ra vừa đứng dậy, bước lại trước mặt Cầu