
nét mặt của y, mở miệng hỏi dò :
- Tôi biết ông lại gặp chuyện gì rắc rối, không những vậy, nhất định còn rắc rối không ít.
Gương mặt của Tiểu mã trắng bệch ra thê thảm.
Đặng lão bản lập tức nói luôn :
- Chúng ta coi như cũng là bạn bè, tôi cũng muốn giúp đỡ ông tí nào, chỉ tiếc nơi đây là Lang Sơn, người nào gặp phải rắc rối ở đây, nhất định không có ai giúp y giải quyết được điều gì.
Tiểu Mã bỗng nói :
- Không chừng còn có một người.
Đặng lão bản hỏi :
- Ai?
Tiểu Mã nói :
- Vua Lang Sơn.
Đặng lão bản gắng gượng làm mặt cười, nói :
- Chỉ cần một câu nói của Châu Ngũ thái gia, dĩ nhiên vấn đề gì cũng giải quyết được, chỉ tiếc là...
Tiểu Mã hỏi :
- Chỉ tiếc là ta tìm không ra ông ta?
Đặng lão bản thở ra :
- Không những ông tìm không ra, thật chẳng ai tìm ra ông ta.
Tiểu Mã nói :
- Ta biết nhất định có một người.
Đặng lão bản hỏi :
- Ai?
Tiểu Mã nói :
- Ngươi!
Đặng lão bản mặt mũi xanh lè, nói :
- Không phải tôi, thật tình không...
Tiểu Mã nói :
- Ngươi đem ta lại, ta nhất định sẽ không hại ngươi, Châu Ngũ cũng nhất định không trách gì ngươi, bởi vì ta chỉ bất quá đem lễ vật lại thôi.
Đặng lão bản hỏi :
- Đem lễ vật lại? Đem lễ vật gì?
Tiểu Mã nói :
- Đem song quyền đầu của ta lại!
Y nắm chặt nắm tay lại đưa tới trước mũi Đặng lão bản :
- Còn không ta sẽ tặng cho ngươi nắm tay này!
Đặng lão bản chẳng tránh né gì cả, y còn ưỡn ngực ra nói :
- Dù ông có đánh chết tôi, tôi cũng không có cách nào đem ông lại được.
Tiểu Mã nói :
- Ta không tính đánh chết ngươi, người chết không biết đưa đường, người không có mũi thì vẫn đưa đường được như ai.
Chóp mũi của Đặng lão bản đã rướm mồ hôi. Y làm mặt khổ sở nói :
- Người không có mũi cũng tìm không ra được lão nhân gia!
- Nếu cặp mắt cũng thiếu đi mất một con thì sao?
Đặng lão bản nói :
- Thì... thì...
Tiểu Mã nói :
- Không chừng cũng chẳng có gì là hay ho, nhưng trên người đàn ông, có thứ nhất định không thiếu được.
Đặng lão bản chảy mồ hôi ra đầy mặt, y thốt không ra được một tiếng.
Dĩ nhiên y biết cái thứ không thể thiếu được trên người của đàn ông là cái thứ gì, người đàn ông nào cũng biết.
Tiểu Mã nói :
- Hiện tại, ngươi đã nhớ ra ông ta ở đâu chưa?
Đặng lão bản ấp úng nói :
- Nhớ chút chút, hình như chút chút, ông phải cho tôi tí thì giờ từ từ nghĩ lại.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi muốn bao lâu?
Đặng lão bản còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã có người lạnh lùng nói :
- Dù ngươi để cho hắn nghĩ tới ba năm, hắn cũng nghĩ không ra.
Người nói câu đó là một mụ đàn bà, mụ đàn bà có đôi chân vô cùng to lớn!
Ai cũng có chân.
Đàn bà cũng là người, dĩ nhiên cũng có chân. Người có chân dễ coi, người có chân khó coi, người có chân như bạch ngọc chạm thành, người có chân như hai que củi sần sùi.
Cặp chân của người đàn bà này lại giống như hai chiếc thuyền nhỏ, bỏ giày ra, dù không đưa người ta qua sông được, ít nhất cũng làm được cái đồ cho trẻ con đánh đu.
Nếu chưa thấy qua một người đàn bà như vậy, bảo đảm ngay cả nằm mộng cũng nghĩ không ra trên đời này còn có cặp chân vĩ đại như vậy, mà cặp chân ấy lại thuộc về một người đàn bà.
Hiện tại Tiểu Mã cũng đã thấy qua, thấy xong rồi, còn cơ hồ không tin được cho lắm.
Người đàn bà này dĩ nhiên là Liễu Kim Liên.
Liễu Kim Liên không những chân to, miệng cũng không nhỏ, lúc mụ nhìn Tiểu Mã, hình như tùy thời tùy lúc đều có thể nuốt chửng y vào trong bụng.
Tiểu Mã chỉ muốn mửa ra.
Liễu Kim Liên nhìn nhìn y từ trên xuống dưới một hồi, mới nói tiếp :
- Ngươi muốn tìm Châu Ngũ thái gia, chỉ có một người có thể đem ngươi lại.
Tiểu Mã lập tức hỏi :
- Ai?
Liễu Kim Liên đưa ngón tay như trái chuối, chỉ vào một thứ gì đó như là một đống thịt, mà cũng như là cái mũi, nói :
- Là ta.
Tiểu Mã thở ra trong bụng, y còn nhịn không nổi ráng hỏi một câu :
- Ngươi có chịu đem ta lại đó không?
Liễu Kim Liên nói :
- Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện.
Tiểu Mã hỏi :
- Chuyện gì?
Liễu Kim Liên nói :
- Các ngươi giết mất Chương Trường Thoái, ngươi phải đền lại cho ta một ông chồng.
Tiểu Mã xách Đặng lão bản lên, nói :
- Gã này không những biết ăn nói, mà còn biết kiếm tiền, làm chồng ngươi quả thật không có gì hay hơn cho bằng.
Y còn nói chưa xong câu, Đặng lão bản đã lắc đầu quầy quậy nói :
- Tôi không xong, tôi là...
Tiểu Mã cũng chẳng để y nói xong câu, thuận tay lấy một tấm giẻ lau bàn, nhét ngay vào miệng y, nói :
- Ta đem y giao cho ngươi làm chồng, ngươi xem được quá không?
Liễu Kim Liên nói :
- Không được.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi còn muốn đàn ông hạng nào nữa?
Liễu Kim Liên nói :
- Người ta muốn là ngươi!
Câu nói ấy vừa thốt ra xong, mụ ta đã nhảy chồm lại Tiểu mã, giống y như một hòn núi nhỏ đang đè xuống vậy.
Nhưng thân pháp của mụ ta lại rất nhẹ nhàng, hai chân vừa đưa ra, lại trông giống như chim ưng đang vồ lấy gà con.
May mà Tiểu Mã không phải là gà con.
Quyền đầu của Tiểu Mã đã đấm ra như điện xẹt, nhắm vào cái thứ vừa giống một đống thịt, mà cũng giống như cái mũi đấm tới.
Bất kể cái thứ đó là thứ gì, chỉ cần bị Tiểu Mã đấm vào, cũng đều sẽ chịu không nổi.