XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324222

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.



Chỉ tiếc là Tiểu Mã quên mất một điều.

Y quên mất Liễu Kim Liên không những có một đôi chân khổng lồ, mụ ta còn có một cái miệng khổng lồ... so với nắm tay của y còn có bề lớn hơn nhiều.

Y vừa đấm quyền ra, Liêu Kim Liên đã há hốc mồm chờ sẵn.

Nắm tay của y đánh thẳng vào miệng của Liễu Kim Liên.

Tiểu Mã có biệt hiệu là Tiểu Mã Phẫn Nộ.

Tiểu Mã mà phẫn nộ dĩ nhiên là hay đánh nhau, vì đủ các thứ nguyên do, đánh nhau với đủ các hạng người.

Vì vậy, chiêu thức kỳ quái nào của các môn các phái, y đều đã thấy qua.

Nhưng y không ngờ tới cái chiêu này của Liễu Kim Liên.

Y chỉ cảm thấy nắm tay của mình như đánh vào trong một đống bùn nóng hổi.

Càng nguy hơn là, trong đống bùn ấy còn có hai hàm răng lởm chởm, lập tức cắn ngay vào trong mạch môn của y.

Tiếp theo đó, người của y đã bị ôm chặt, ôm chặt cứng ngắt.

Y đã thấy thở không ra hơi.

Hiện tại y mới chân chính hiểu ra, chuyện gì còn đáng sợ hơn so với cái chết.

Bị một người đàn bà như Liễu Kim Liên ôm phải, so với chết còn đáng sợ hơn gấp ba lần.

Nếu mà bị mụ ta bức bách phải làm chồng, tình cảnh ấy quả thật càng làm cho người ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Chỉ tiếc là hiện tại, ngay cả chết còn không chết được.

Nếu một người đang ngoạm một nắm tay trong miệng, người đó có còn cười được hay không?

Liễu Kim Liên cười được.

Giọng cười của mụ ta thật có thể làm người ta mửa hết những đồ đã ăn trong bụng ba tháng trời ra.

Bàn tay của mụ ta còn đang mò mẫm.

Đầu của Tiểu Mã đang nằm kẹt trong bộ ngực đồ sộ của mụ, tuy y không nhìn thấy gì, nhưng y cũng cảm thấy được mụ ta đang bồng mình vào trong một gian phòng.

Gian phòng đó có một chiếc giường lớn nhất.

Vào trong gian phòng đó rồi, sẽ phát sinh ra chuyện gì? Không chừng cũng có rất nhiều người có thể tưởng tượng ra được.

May mà lần này, không có chuyện gì xảy ra, bởi vì vừa bước vào gian phòng đó, Liễu Kim Liên bỗng ngã lăn ra.

Bỗng ngã lăn ra như một hòn núi sập xuống vậy.

Máu tươi bắn ra như mũi tên từ động mạch lớn sau cổ, phun tung tóe vào tường.

Mụ ta còn tính chồm lại, trước ngực lại ăn thêm một nhát đao.

Nhát đao đó càng hung hãn, càng nặng nề.

Bàn tay của Tiểu Mã không thể động đậy, trong tay y cũng không có đao.

Ai giết mụ ta?

- Tôi đấy.

Có người đang cầm trong tay cây đao.

Cây đao cắt thịt.

Có thể dùng một con dao cắt thịt giết chết Liễu Kim Liên, người đó là một hạng người như thế nào?

Dĩ nhiên là hạng người không để cho Liễu Kim Liên biết mà đề phòng, là hạng người không để cho ai cảm thấy mình bị nguy hiểm, hạng người làm ăn.

Lưỡi đao còn vấy máu.

Đao đang nằm trên tay Đặng lão bản.

Tiểu Mã thấy cây đao trước, rồi mới thấy bàn tay của Đặng lão bản.

Y đã thấy Đặng lão bản không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều chỉ chú ý đến gương mặt cười cầu tài của y.

Đây là lần đầu tiên y chú ý đến bàn tay của Đặng lão bản, bàn tay có bảy ngón.

Năm ngón tay nắm chặt lấy chuôi đao, hai ngón còn lại chỉ ra hai bên.

Tiểu mã thở phào một hơi thật dài :

- Thì ra là ông!

Đặng lão bản nói :

- Chính là tôi đây.

Vua của Lang Sơn

Mười ba tháng chín, sau canh tư. Sương mù dày đặc.

Tiểu Mã và Đặng lão bản vai kề vai bước trong sương mù dày đặc, không rời nhau nửa bước.

Y thật tình không dám ly khai người này đến nửa bước, cái người làm ăn rất hiểu chuyện làm ăn này thật tình quá ngụy bí nan trắc, không biết đâu mà lường.

Người mở miệng ra trước là Đặng lão bản :

- Ông có biết bình sinh tôi bị xui nhất chuyện gì không?

Tiểu Mã nói :

- Có phải là đã quen biết bà già đó?

Đặng lão bản thở ra nói :

- Chỉ bất quá, bình sinh tôi hên nhất, cũng là quen biết với bà ta.

Tiểu Mã nói :

- Sao?

Đặng lão bản nói :

- Nếu không phải nhờ bà ta, tôi chỉ có thể coi như đang làm ăn dưới mười tám tầng địa ngục.

Tiểu Mã nói :

- Vì vậy ông nhất định phải trả ơn bà ta?

Đặng lão bản nói :

- Vì vậy bây giờ ông còn sống nhăn ra đây.

Như nếu quả thật đã làm ông chồng của hạng đàn bà như Liễu Kim Liên, trừ chuyện đụng đầu tự tử ra, còn làm gì được hơn nữa?

Tiểu Mã tuy trong lòng cảm kích muốn chết đi được, ngoài miệng ngay cả một tiếng cám ơn cũng không chịu nói ra.

Y chỉ hỏi :

- Hiện tại mình đang đi đâu đây?

Đặng lão bản nói :

- Chuyện đó còn tùy vào ông.

Tiểu Mã hỏi :

- Tùy vào tôi?

Đặng lão bản nói :

- Ông đi đúng đường, đấy chỉ là con đường sống duy nhất trên Lang Sơn.

Tiểu Mã hỏi :

- Còn nếu đi sai đường?

Đặng lão bản nói :

- Thì tôi và ông sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục, muôn kiếp không ngoi đầu lên được.

Tiểu Mã dĩ nhiên là hiểu rõ ý của y, nhưng còn nhịn không nổi muốn hỏi :

- Trừ Diêm Vương ra, còn ai có thể cho chúng ta vào mười tám tầng địa ngục?

Đặng lão bản nói :

- Còn có một Vương nữa.

Y nói đã rõ ràng lắm, nhưng Tiểu Mã còn phải đánh vần cho ra được mới thôi :

- Còn có Vương gì nữa?

- Lang Sơn Chi Vương.

Giọng nói của Đặng lão bản đầy vẻ tôn kính :

- Trên Lang Sơn, quyền lực của ông ta còn to lớn hơn cả Diêm vương nhiều.

Mỗi con đường đều có chỗ tận đầu, bon họ đã lên đến đỉnh núi.

Mây mù đang phảng phất quanh chân, ngẩng đầu lên là trời xa