pacman, rainbows, and roller s
Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 8.00/10/346 lượt.

Cước đắc tội với ông ta?

Đặng lão bản nói :

- Tôi là dân làm ăn, tôi chỉ biết làm ăn, chuyện khác tôi không bao giờ hỏi tới.

Tiểu Mã hỏi :

- Giết người cũng là làm ăn sao?

Đặng lão bản nói :

- Không những là chuyện làm ăn, mà thông thường là chuyện làm ăn rất ngon lành.

Thường Vô Ý bỗng nói :

- Thứ làm ăn đó ta cũng thường làm.

Đặng lão bản cười nói :

- Tôi nhìn ra được.

Thường Vô Ý nói :

- Chỉ bất quá, thông thường ta giết người, không giết chó.

Đặng lão bản cười có vẻ gượng gạo :

- Quanh đây hình như không có chó.

Thường Vô Ý nói :

- Có một con.

Đặng lão bản thụt lùi vài bước, nụ cười càng gượng gạo :

- Ông đã không bao giờ giết chó, lần này chắc cũng không phá lệ.

Thường Vô Ý lạnh lùng nói :

- Ngẫu nhiên phá lệ một lần cũng không sao.

Đặng lão bản cười không muốn nổi nữa, y bỗng quay lưng lại, chạy ra cửa.

Cửa còn chưa mở ra, kiếm đã bay lại, thanh kiếm dài bốn thước đã như tiêu thương bay lại, từ sau lưng y xuyên qua tới trước ngực, soạt một tiếng, đóng y chết cứng vào trong cánh cửa.

Y chết thật là oan uổng. Bởi vì y nằm mộng cũng không ngờ được có người dám xuất thủ ở nơi đây!

Không có tiếng hô thảm thiết. Lưõi kiếm bén nhọn lập tức xuyên thấu vào tim.

Trong đại sảnh lại một phen yên lặng. Một hồi thật lâu, Châu Ngũ thái gia mới từ từ nói :

- Ngươi thật là to gan.

Thường Vô Ý không mở miệng ra, nhưng Tiểu Mã đã giành nói dùm y :

- Cái gan của y trước giờ không nhỏ.

Châu Ngũ thái gia nói :

- Ngươi dám giết người tại nơi đây!

Tiểu Mã lại giành nói :

- Thật ra y cũng không dám, chỉ bất quá y cũng không muốn phá hoại quy củ của chính mình.

Châu Ngũ thái gia hỏi :

- Quy củ gì?

Tiểu Mã nói :

- Trước giờ y không thích ai gạt mình, những người gạt y, trước giờ không sống được tới nửa tiếng đồng hồ.

Châu Ngũ thái gia hỏi :

- Ngươi có biết quy củ ở nơi đây không?

Tiểu Mã hỏi :

- Quy củ gì?

Châu Ngũ thái gia nói :

- Sát nhân giả tử!

Tiểu Mã nói :

- Đấy là một điều quy củ thật hay.

Châu Ngũ thái gia nói :

- Vì vậy ta cũng không muốn có người phá hoại điều quy củ này.

Tiểu Mã nói :

- Tôi cũng thế.

Châu Ngũ thái gia nói :

- Vậy thì ngươi có thể giết hắn giùm ta.

Tiểu Mã nói :

- Vâng.

Y quay người lại, đối diện với Thường Vô Ý :

- Dù gì ta cũng muốn thử, rốt cuộc quyền đầu của ta nhanh hơn, hay là kiếm của ngươi nhanh hơn.

Giết người đền mạng

Kiếm đã rút ra, lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu. Quyền đầu cũng đã nắm chặt lại.

Gương mặt của Thường Vô Ý xanh lè, không có một chút biểu tình.

Tiểu Mã nói :

- Mau chùi sạch máu trên lưỡi kiếm của ngươi.

Thường Vô Ý hỏi :

- Tại sao?

Tiểu Mã nói :

- Bởi vì nếu ta giết không được ngươi, ngươi sẽ giết ta, ta không muốn để cái thanh kiếm còn có vấy máu của chó đó đâm vào cổ họng của ta, ta chưa từng ăn cả đến thịt chó.

Thường Vô Ý nói :

- Có lý.

Y chùi lưỡi kiếm ngay vào chiếc giao ỷ bằng da hỗ.

Tiểu Mã thì đã quay người lại đối diện với bức rèm nói :

- Không được, nhất định không được.

Châu Ngũ thái gia hỏi :

- Chuyện gì không được?

Tiểu Mã nói :

- Tôi không thể giết y được.

Châu Ngũ thái gia hỏi :

- Tại sao?

Tiểu Mã nói :

- Bởi vì tôi sực nhớ ra một chuyện.

Châu Ngũ thái gia hỏi :

- Chuyện gì?

Tiểu Mã nói :

- Nơi đây của ông, quy củ là giết người đền mạng.

Châu Ngũ thái gia nói :

- Đúng vậy.

Tiểu Mã nói :

- Y giết, không phải là người, mà là chó.

Một người nếu đã tự thừa nhận mình là chó, người khác sao còn muốn xem y là người nữa?

Tiểu Mã nói :

- Tôi nghĩ, chắc nơi đây của ông không có quy củ “giết chó đền mạng” phải không?

Bất kỳ nơi nào cũng không thể có thứ quy củ nào như vậy.

Châu Ngũ thái gia bỗng cười lớn, bức rèm lại lung lay lên một trận, đồng thời tiếng thanh la lại nổi lên.

Cửa mở lớn ra.

Bốn người đi trước hai chiếc kiệu, bước vào trong, sau kiệu còn có hai người đi theo.

Hai người đi sau là Hương Hương và Trương Lung Tử, trong kiệu dĩ nhiên là hai chị em họ Lam.

Châu Ngũ thái gia nói :

- Các ngươi quả thật không hổ là bạn bè tốt với nhau, bất kể ra sao, ta cũng phải cho các ngươi được gặp nhau một lần trước đã.

Tiểu Mã rất muốn hỏi :

- Gặp xong rồi sẽ ra sao?

Nhưng y không hỏi.

Y đã cảm thấy được, chuyện này hình như không đơn giản có vậy, hình như trong đó còn rất nhiều nhiêu khê, đều là những chuyện ngoài ý liệu của y trước khi lên núi.

Hiện tại y đã lên đây, hình như y đã cưỡi trên lưng cọp.

Đây là chuyện tự y cam lòng tình nguyện, y chỉ còn biết ngồi trên lưng cọp, đợi xem biến hóa sẽ đi tới đâu.

Dù y có bị cọp nuốt chững đi cả thịt lẫn xương, y cũng chỉ còn có nước nhận mệnh vận của mình.

Nhưng y nhất định không thể lấy mắt nhìn những người bạn bè mà y kéo lên lưng hỗ cũng bị nuốt chững không còn thân xác.

May mà hiện tại y vẫn còn một mạng sống.

Bất kể chuyện sẽ biến hóa như thế nào, y đều chuẩn bị đem mạng mình ra hiến cho bạn bè, hiến cho người thân yêu của mình.

... Chỉ cần chết đáng giá trị, chết thì đã sao!

... Nhưng nếu vì bạn bè của mình, vì người thân yêu của mình, dù mình có sống thêm được một ngày thôi, cũng nhất dịnh không chết được.

... Vì vậy hi