thế nào, thậm chíkhông biết là mình đang vui hay giận nữa.Ông ấy chỉ có niềm vui duy nhất làđánh nhau ở trên trận địa.Người của Uất Hận Thành chẳng có xúc cảm,họ chỉ tìmthấy được sự bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường hoặc khi chết đi màthôi.
-Chẳng lẽ người của Uất Hận Thànhsống với nhau chỉ có chém giết thôi sao?
-Nếu không sao gọi là Uất Hận Thànhchứ?
-Tại sao cái tên đó lại vui khi đượcmẹ giảng giải về cảm xúc như vậy?
-Có vẻ như anh ta đang đi tìm thứđó.
-Thứ gì?
-Thứ mà những con người người ở UấtHận Thành không có.
-Vậy đó có phải là lý do bố rời bỏUất Hận Thành không?
-Thôi, muộn lắm rồi đấy-Hàn phu nhânnói.
Hàn Thanh và Hàn Ngọc hiểu là khôngnên làm phiền mẹ nữa.
-Sao mặt anh đăm chiêu vậy?
-Em hãy để ý tới người gia nhân vừarồi một chút !
-Sao vậy ?
-Anh có cảm giác là lạ về anh ta.
----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 6 phút và 58 giây -----
Xích Vân đi trên con đường vắng tanh, đã qua giờ Tý nên mọi người đi ngủ cả rồi.Hai bên đường , các cửa sổ đã đóngchặt lại.
Y thấy bài hát mà Hàn phu nhân háthay quá.
Lúc này y cũng muốn hát , bài hát rumà người mẹ của y đã từng hát cho y nghe.
Ở Uất Hận Thành, người ta không baogiờ hát ru cho trẻ con lúc còn nhỏ , người ta chỉ hát ru khi đứa trẻ lên 6 , độtuổi mà bất cứ đứa trẻ nào ở đó cũng đã tập chiến đấu và đã bắt đầu có ý thức.
Y không nhớ khuôn mặt của mẹ mình, ychỉ nhớ tiếng hát của bà, tiếng hát không trầm ấm như Hàn phu nhân mà lạnh ngắt, không chút tình thương.
Y thấy nhớ bài hát đó.
Y ngó quanh , không có ai cả , và ybắt đầu hát , mỗi lúc một to hơn.Người ta mà nghe y hát lúc này thì không hiểuy đang hát hay đang rên rỉ nữa.
Này hỡi người con của Uất Hận Thành
Hãy rời vòng tay mẹ, ra ngoài kia ,trong màn đêm giá lạnh
Con đừng bao giờ nghĩ tới những thảmcỏ mướt xanh
Vì ở điều đó ở nơi đây không có
Trên đường đi chỉ có mùi máu tanh
Dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi ngườilữ khách
Để lại mình ta và Uất Hận Thành.
Con của ta, đừng nghĩ tới người mẹcủa con làm chi
Bởi ta cũng chẳng tốt như con nghĩ
Hãy cầm vũ khí, đó mới là mẹ của con
Để ra ngoài kia quyết một trận sốngcòn.
Khắp nơi đây màu đỏ bởi máu tưới
Lũ chuột háu ăn bò bên dưới
Bọn quạ quẩn quanh tìm xác người.
Đừng sợ,con của ta, đừng có sợ
Nhìn thấy chúng cứ nhắm mắt làm ngơ.
Muốn ta yêu thương? Con đừng chờmong
Tình thương yêu làm cho con yếu lòng
Những cảm xúc,trước hiểm nguy chỉlàm con lạnh cóng
Bỡ ngỡ trước cuộc đời trùng điệp nhưcơn sóng
Hãy vứt hết , bỏ đi những tình cảmtrong tâm hồn
Uất Hận Thành sẽ dạy cho con lớnkhôn.
Yêu bản thân , chiến đấu vì bản thân
Không nước mắt , không xót thương ,chẳng cần lòng từ nhân
Mạng sống của mình, con không thể đểmất
Hãy giết tất cả những kẻ muốn giếtcon
Hãy mạnh tay, không cần phải thươngxót
Quy luật ngàn đời vậy:người chết làta còn.
Ta vuốt mái tóc trên khuôn mặt cònkhờ dại
Hát cho con mà lòng ta đau tê tái
Cuộc đời trầm luân như ngoài biểnVọng Hải
Âm thanh vang lên bay xa mãi
Tiếng chuông vang vọng:nguyện hồn ai?
Xích Vân hát xong , thấy bài hátchẳng hay tí nào cả.Tại sao bài hát này không hay bằng bài hát mà Hàn phu nhânđã hát chứ?
Y mỉm cười , y thấy mình đã đúng khitheo Hoài Tử về đây.
Y thấy Kiếm Tiên Thành đẹp quá, yngửa mặt lên trời, bầu trời đêm long lanh sao như dát bạc, những ngôi sao băngđang bay thành từng đàn về hướng Bắc, y còn thấy cả một dải sáng mềm mại nhưmột tấm lụa mỏng.Tại sao ở Uất Hận Thành , y không bao giờ thấy những thứ này,bầu trời Uất Hận Thành bao giờ cũng mang màu xám xịt, từng đàn quạ ngày đêm bayxà quần tìm xác chết.
“Nóng quá,phải tắm một cái”.Thờitiết thật thất thường , mới đêm qua còn lạnh vậy mà hôm nay đã ngốt không chịuđược.
----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 8 phút và 1 giây -----
Hoa Anh đang nhẩn nha bên bờ KiếmTiên Hồ.
Cô đang rất vui vẻ , nhiệm vụ đãhoàn thành tốt đẹp.Giờ đây cô cảm thấy mình đã có khả năng cưỡi thú rồi.”Nêncưỡi con gì bây giờ nhỉ ? “Phi Tuyệt Báo hay Đạp Tuyết Hùng ?”
Cô ngồi xuống, dựa lưng vào một tảngđá và bỏ tay nải xuống.Cái tay nải rơi phịch xuống và làm rớt ra một thứ.
Hoa Anh nhặt lên , cô nhìn nó và mỉmcười.
Một tấm thẻ mỏng bằng gỗ , trên cóghi những dòng chữ đen:
Tên: Hoa Anh.
Tuổi: 21.
Tộc: Vũ Mang.
Cấp bậc: tổng đội trưởng đội vệ binhTích Vũ Thành
Hoa Anh còn trẻ nhưng đã là tổng độitrưởng đội vệ binh , một cấp bậc khá cao ở Tích Vũ Thành.Cấp bậc này cho phépHoa Anh có thể dự vào những cuộc họp cấp cao của nội bộ Tích Vũ Thành, có quyềnbỏ phiếu để thông qua những dự luật mới, có quyền phủ quyết những dự luật cholà không phù hợp, đó là thời bình.Còn nếu như là chiến tranh thì chức vị nàycòn trở nên quan trọng hơn nữa.Nó chỉ đứng sau chức Thống Soái , và tổng độitrưởng đội vệ binh là người có quyết định cuối cùng về việc giữ thành hay bỏthành , phản công ra bên ngoài hay nằm yên tại chỗ.Một chức vị cao nhưng cũngkhá nặng nề , thời bình thì không nói , nếu là thời chiến thì chỉ cần một quyếtđịnh sai lầm thôi sẽ dẫn đến sự tiêu vong của thành thậm chí là cả tộc nữa.
Nhưng thôi , không