Thiết Ấn Kỳ Môn

Thiết Ấn Kỳ Môn

Tác giả: Tiểu Văn

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323825

Bình chọn: 7.5.00/10/382 lượt.

ho chồng.

Cướp nó đi!

Vì bà không muốn đứa trẻ ấy sẽ có đôi mắt lạnh băng như sư phụ nó.

Dùng độc chứ không hạ độc.

May là Phong nhi đã có thể mỉm cười:

-Con…

-Nếu con bé không yêu con, cưỡng c không tốt.Nhưng sư phụ và cả con đều nhìn thấy, nó thật lòng yêu thương con. Haiđứa đều dừng lại vì trách nhiệm, nếu không có một người chủ động bước,đến khi hối hận, chẳng còn quay lại được đâu.

-Nhưng mà…

-Đàn ông đừng có lấy chữ hình như để suy nghĩ quá nhiều. Trông mong vào sự che chở của người ta, không chi bằng chính tay mình chở che và bao bọc cho ngừoi mình thương yêu. Phong nhi, con cóchắc bây giờ buông tay, con có thể quên và không bị dằn vặt bởi ghentuông…- Nhớ đến cái bẫy bày ra ở Thập lý đình, bà mỉm cười- Vân nhi bảovới ta, tưởng Lam Thanh chết rồi, con như một đứa phát cuồng. Nếu khôngdùng chút công phu, có lẽ con bé cũng không toàn tính mạng.

Cảm giác điên cuồng lúc ấy.

Trời đất như sụp đổ…

Mọi trách nhiệm, ràng buộc, Thiết ấn môn…

Không bận tâm nữa.

Đầu chỉ có 2 tiếng:

-Thanh Thanh!

-Sư phụ…

-Dùng Thanh huyết kiếm của con. Đoạt cũng được,giành giật cũng được. Duyên mấy đời mới có thể gặp, yêu mấy đời mới cóthể gặp được người mình yêu và cũng yêu mình. Đi đi Phong nhi!….

Tân nương tử đang chờ giờ phút bái đường.

Qua lớp vải che mặt, Lam Thanh bước từng bước nặng nề.

Mọi chuyện như một cơn ác mộng.

Khi nàng tỉnh lại, đã ở trong phòng. Đôi mắt vẫn sáng, dung nhan không có gì thay đổi.

Tiếng hét!

Huyết Phong oằn người trong đau đớn vì ngọn roi quất xuống người.

Nàng không tin đó chỉ là mộng, ì nó thật quá! Đầu gối Lam Thanh vẫn còn đau đớn…Nàng nhớ, mình đã quỳ xuống van xin Khúccô nương.

Lo lắng!

-Thanh nhi!

Tiếng Tịnh Huyền nhắc nhở bên tai…

Thì ra đã đến lúc bái thiên địa.

Nàng như một con búp bê không cảm xúc.

-Nhất bái thiên địa…

-Thanh Thanh!

Tiếng gọi rất quen.

Tay Lam Thanh lạnh đi…

Bất giác nàng vén chiếc khăn đỏ thẫm.

-Phong huynh!

Tay Phó Huyết Phong là thanh huyết kiếm.

Lần đầu tiên hắn rút thanh kiếm ngay đầu cuộc chiến.

Giành lấy hạnh phúc.

Không cần phải nuối tiếc, thương tâm gì cả.

Không nên nghĩ quá nhiều.

-Ngươi đến đây làm gì?

-Tại hạ muốn sửa chữa một sai lầm- Phó HuyếtPhong nhìn về phía Lam Thanh, trầm giọng- Sư thái…Tại hạ mong bà cho một cơ hội để săn sóc Thanh Thanh. Tại hạ hứa, trọn đời sẽ không làm nàngchịu khổ…

-Vọng tưởng- Nhận thấy mọi ánh mắt đều hướng vềmình, Tịnh Vân sư thái cười gằn- Cái hận ở Thiết Ấn môn, hôm nay nêngiải quyết một lần.

Lam Thanh đứng như trời trồng giữa hôn lễ

Bao cảm xúc đan xen như ngọn lửa, thiêu đốt tâm nàng.

Kinh ngạc…

Hoảng hốt.

Nhưng trên hết là niềm vui.

Huynh ấy không sao…

Tiếng kiếm xé gió bên tai nàng.

Tịnh Vân sư thái đang công kích Phó Huyết Phong dữ dội.

Bà không thể để Thanh nhi mềm lòng.

Bọn tà ma ngoại đạo.

Chỉ toàn là niềm đau….

Thanh huyết kiếm trong tay Phó Huyết Phong như thêu hoa dệt gấm.

Kiếm khí bao trùm quanh hắn, tạo nên một màn sương mờ mịt.

Sau trên chục chiêu trao đổi, Phó Huyết Phong nhận ra khuyết điểm của bà.

Một tay thu kiếm, tay kia Huyết Phong bắn ngay 1 đạo kình khí…

Tịnh Vân sư thái vội vàng né tránh.

Bỗng nhiên, nó hóa thành một cú chộp thẳng người bà.

Tiếng va chạm của hai nguồn lực.

Tịnh Vân sư thái trúng đòn, ngã ra sau…

- Sư phụ!

Lam Thanh cùng với các đệ tử Nga mi vội chạy đến.

Thanh kiếm của Tịnh Vân sư thái văng đến trước mặt nàng:

-…Giết chết tiểu dâm tặc…Giết hắn mau!

Lam Thanh nghe tai mình ù đi..

Thanh kiếm trước mắt nàng.

Huyết Phong cũng sững lại.

Bốn mắt nhìn nhau…

-Thanh nhi! Ra tay mau…

Chỉ còn cách đó cuộc đời Lam Thanh mới không phải chịu tiếng nhơ do tư thông cùng thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn.

-Thanh nhi!

Lam Thanh nhìn thanh kiếm…

Phó Huyết Phong đã hạ tay gươm…..

-Giết hắn đi!

Nàng lắc đầu, gương mặt thanh tú từ lúc nào đã đẫm đầy nước mắt:

-Con…Con xin sư phụ.. Phong huynh không phảingười xấu, sư phụ tha cho huynh ấy đi…Huynh đi đi…Muội không đi vớihuynh, không đi với huynh đâu.

-Tiện nhân!

Một tiếng hét…

Lăng Thạch Bằng biến đổi cả sắc mặt, không còn vẻ ôn nhu thân thiết thường ngày:

-Ngươi là đồ dâm phụ…Hôm nay ta giết cả hai ngươi.

Một chưởng nhắm vào nàng.

Lam Thanh trúng phải chưởng lực, loạng choạng.

Nhanh như chớp, Huyết Phong ôm trọn lấy nàng.

Lăng Thạch Bằng tấn công luôn cả hắn.

Những đường kiếm

Dồn Phó Huyết Phong và Lam Thanh ra khỏi đại sảnh.

Nhìn thấy đỉnh trang viện.

Phó Huyết Phong nhanh chóng phản kích một đòn tấn công của Lăng Thạch Bằng, chân đạp nhẹ lên mũi kiếm vừa chém tới, mượnđà vọt khỏi nơi tổ chức đại hôn.

Đằng sau Lăng Thạch Bằng cũng phóng theo….

————————————————-

Tay phải cắp Lam Thanh, Phó Huyết Phong thi triển khinh công như một bóng ma lướt trên đường.

Đến một đồng hoang, hắn dừng chân lại.

Lam Thanh được bao bọc trong vòng tay ấm áp:

-Phong huynh!…Không được đâu…Muội phải…

Cùng lúc đó, một bóng người trờ tới:

-Lăng đại ca!

Thanh Thanh thất sắc.

Nàng không quên được ánh mắt đầy hận ý.

-Muội không sao chứ Thanh nhi?

Giọng Lăng Thạch Bằng bỗng trở lại êm đềm.

Hiền h


Pair of Vintage Old School Fru