
àng, cô bất giác cúi đầu xuống.
Nguyên nhân khiến cô bẽn lẽn như thế, rất đơn giản: vì trước mặt cô là một thanh niên rất đẹp trai.
Anh mặc chiếc áo choàng mỏng màu đen, dài tới gối, quần đen, đi giày đen, cộng với mái tóc đen nhánh nữa; từ đầu đến chân là một màu đen, tinh khôi sáng láng không gợn chút bụi trần. Gương mặt anh trông có phần già dặn chững chạc, không “non choẹt” như đám nam sinh viên. Ít ra, có lẽ đang học nghiên cứu sinh cũng nên.
Sức mạnh đáng nể nhất là ở đôi mắt.
Một đôi mắt có thể hút hồn bất cứ nữ sinh viên nào. Đôi mắt đen láy, thẳm sâu đến vô cùng. Xuân Vũ chưa từng nhìn thấy một nam giới nào có đôi mắt có ma lực như thế, phải chăng mắt anh ta có 2 con ngươi như sách cổ từng viết?
Anh nói: “Cô muốn đọc cuốn sách này à?”
Xuân Vũ vẫn cúi gằm cứ như con cừu non đang sợ sệt, cô ngơ ngác lắc đầu. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại lắc đầu, vừa rồi còn định lấy cuốn sách đó xuống, nhưng khi nhìn thấy chàng trai này thì mình lại thôi?
Chàng trai mỉm cười, giơ cuốn sách lên: “Tôi vừa thấy cô định lấy nó xuống nhưng không với tới, nên mới lấy hộ.”
Xuân Vũ lắp bắp, có lẽ vì quá hồi hộp: “Xin… xin lỗi… bây giờ em không cần nữa.”
“Không sao.” Anh khẽ nhún vai, rồi nhìn vào bìa, nhẩm đọc: “Truyền thuyết về địa ngục sơ kỳ văn minh nhân loại”, tác giả Heath Brown. May quá, chính tôi đang muốn tìm cuốn này.
Có vẻ như chỉ mải tìm tận đẩu tận đâu, ai ngờ nó ở ngay trước mắt, anh dường như không dám tin ở mắt mình nữa, cứ lắc đầu hoài: “Tôi khổ sở đi tìm cuốn này, cứ ngỡ là người ta mượn, rồi làm mất! Nào ngờ cô lại tìm thấy nó!”
Nụ cười của anh rất tươi, bên má lại có cái lúm đồng tiền nữa.
Anh lịch sự gật đầu: “Cảm ơn nhé!”
Anh cầm cuốn sách, đi ra, tà áo khoác đung đưa theo bước chân. Xuân Vũ đứng ngây ra, cứ như một cô gái mới lớn chưa mấy va chạm cuộc sống. Cô cúi đầu, hit thở thật sâu… sau vài giây ngập ngừng, cô can đảm chạy ra theo.
Trong thư viện vang lên bước chân của Xuân Vũ, các phòng ốc cũ kỹ vọng ra những hồi âm lạ lùng. Cô chạy ra phòng đọc, thấy chàng trai đã bước đến bàn làm thủ tục mượn sách.
“Chờ đã nào!”
Xuân Vũ gọi to, khiến các bạn đọc ngồi đó phải ngẩng lên nhìn, cô đành cười xin lỗi họ.
Anh rất nhạy bén ngoảnh lại ngay, và mỉm cười khi thấy Xuân Vũ. Anh hạ thấp giọng: “Này! Ở đây không được nói to. Có việc gì không?”
Nhìn vào mắt anh, Xuân Vũ lại thấy hơi hồi hộp, nên cô đành chỉ vào cuốn sách.
Anh hiểu ra ngay: “À cuốn sách này… cô cũng định mượn à?”
“Vâng. Em đang rất cần nó. Anh nhường em mượn trước được không?”
Anh nhìn lại cuốn sách, có phần tiếc nuối: “Heath Brown là nhà Nhân loại học nổi tiếng người Mỹ, cuốn này rất quan trọng đối với tôi. Nhưng, em đã tìm ra nó thì em đọc trước là rất phải!”
Anh từ tốn đưa cuốn sách cho Xuân Vũ.
Xuân Vũ cầm cuốn sách, cúi đầu nói: “Rất cảm ơn anh, anh ở khoa nào? Đọc xong em sẽ chuyển cho anh.”
Chàng trai mỉm cười: “Cứ đến khoa Mỹ thuật, hỏi Cao Huyền, là được.”
“Cao Huyền?”
“Hai chữ: núi cao, và huyền diệu!”
Cao siêu, huyền diệu. Cái tên hay thật. Cô nghĩ bụng.
Cao Huyền tủm tỉm: “Hôm nay em bắt anh phải trắng tay ra về rồi đây!”
Sắp đến giờ thư viện đóng cửa, phòng đọc lúc này chỉ còn có 2 người. Vị thủ thư đã giục họ ra về.
Xuân Vũ nhanh chóng làm xong thủ tục mượn sách, rồi cầm cuốn sách rất khó tìm ấy rảo bước ra ngoài.
Sáu giờ chiều, trời đã gần tối hẳn. Cô nhìn bầu trời mùa đông đầy mây xám, lại ngoái nhìn khu nhà thư viện âm u, nghĩ đến những dãy giá sách chẳng khác gì đám quan tài đang lặng lẽ ngủ say trong đó… Nếu có người coi đây là đề tài để làm phim kinh dị, chắc khán giả sẽ phải sợ mất vía!
Cao Huyền bước đến, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Đã bao giờ đêm khuya đến thư viện này đọc sách chưa? Sẽ rất thú vị đấy!”
Xuân Vũ lè lưỡi nhăn mặt: “Em đâu dám thế. Xin lỗi, trời tối rồi, em phải về đây!”
Nói xong cô chạy thật nhanh, mái tóc dài tung bay, không dám ngoái nhìn lại nữa.
Cao Huyền nhìn theo bóng cô chìm dần trong màn đêm, má anh hiện rõ cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
[phần 5'>
Sau khi từ thư viện quay về, tim Xuân Vũ dường như đập nhanh hơn.
Ngồi ăn cơm ở nhà ăn mà tâm hồn cứ chơi vơi. Trở về phòng ở, thấy Tiểu Cầm cũng đã quay về. Văn Nhã thì đang ngồi thừ ra bên cửa sổ.
Xuân Vũ thấy mệt mỏi, không còn sức mà trò chuyện gì nữa, bèn ngồi vào một góc khuất, mở cuốn sách khó tìm ấy ra đọc: “Truyền thuyết về địa ngục sơ kỳ văn minh nhân loại.”
Xuân Vũ chưa từng nghe nói đến tác giả Heath Brown, tuy nhiên, trước khi xảy ra sự kiện thôn vắng, cô vẫn rất hứng thú với nền văn minh cổ đại và các chuyện thần bí. Thông thường, đây không phải là lĩnh vực mà các cô gái ham thích, nhưng Xuân Vũ từ bé đã mê Vệ Tư Lý, đã đọc quá nhiều tiểu thuyết của Nghê Khuông (tiểu thuyết “ly kỳ” của Nghê Khuông, nhà văn Hồng Kông), nên đầu óc chứa đầy những ý nghĩ viển vông động trời.
Nhưng, cuốn “Truyền thuyết về địa ngục sơ kỳ văn minh nhân loại” thì lại quá sâu đối với cô, nhìn lướt vài trang đầu, cô không sao đọc tiếp được nữa. Có lẽ chỉ những vị ở chuyên ngành triết