
ựng con ngươi xanh lè đó phát ra những tia sáng rất hạnh phúc.
Sau mùa hè, Chen chia tay các bạn để du học sang Mexico. Ai cũng bất ngờ vì Anh ấy đi quá đột ngột
Vầng trăng màu đỏ
Sau những ngày hè, tất cả học sinh trường XOXO lại gặp nhau và bắt đầu một năm học mới dưới bầu trời âm u xám xịt.
Lớp 11CA3…
“Kẹt” Thầy Kris đẩy nhẹ cánh cửa bước vào lớp, hình như thầy đang dẫn theo ai đó.
– Chào các em, năm nay thầy sẽ tiếp tục quản lí lớp mình.
Cả lớp đồng loạt hoan hô, không dễ gì được hai năm liền học chung với “ngôi sao” của trường. Nhưng thầy Kris không dừng ở đó, thầy vẫy tay ra cửa lớp, ra hiệu cho người đang đứng ngoài cửa bước vào.
– Đây là học sinh mới của lớp!
Người bạn mới xuất hiện trước mọi người với gương mặt xanh xao, hốc hác, nó đội cái mũ len trùm kín đầu, gầy gò trong bộ đồng phục trường. Mắt nó sâu hút như hai miệng giếng, đôi mắt ấy thất thần, mờ đục, u ám như bầu trời ngoài kia vậy.
– Đây là Yong Min!
Mọi người lại bắt đầu xôn xao. Chanyeol hơi bất an khi phát hiện ánh mắt Yong Min cứ nhìn mình chằm chằm. Không biết nó đang nghĩ gì, nhưng cách nó quan sát người ta truyền cho kẻ đối diện một cảm giác lành lạnh đến gai người.
Từ lúc bước vào lớp đã hơn năm phút mà nó vẫn không hé môi nửa lời nào, nó không cười, không chào hỏi, không có bất kì dấu hiệu biểu cảm nào. Nó đứng im như pho tượng thạch cao trắng bệch.
– Em có thể lựa chổ ngồi!
Nó không trả lời thầy, chỉ lặng lẽ xách cặp xuống cái bàn sau lưng Chanyeol chỗ ngồi cũ của D.o. Và cũng lặng lẽ y như thế, nó nhìn chòng chọc vào sống lưng Chanyeol làm anh lạnh toát cả người.
Người bạn mới này thật sự quái dị.
– À, thầy quên chưa nói với các em. Yong Min là con riêng của mẹ kế Xiumin đấy, suy cho cùng thì hai bạn cũng có quan hệ anh em. Các em đối xử tốt với bạn nhé!
“Cái gì, Anh em với Xiumin!”
Cả lớp sửng sốt, mọi ánh nhìn đau đáu về phía Yong Min.
Giờ ra chơi, Chanyeol lấy hết can đảm đến làm quen người bạn này. Bình thường thì không quá khó để kết giao thêm người mới, nhưng với thằng nhỏ kì cục này, mọi chuyện chẳng dễ dàng chút nào. Chanyeol gặn hỏi đủ thứ về Yong Min, nhưng nó không trả lời, nó chỉ cụp mi mắt nhìn trân trân vào Chanyeol.
Cơn gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, thổi tung cái mũ len trên đầu Yong Min xuống đất, để lộ cái đầu trọc lóc của nó. Nó vội lụm cái mũ lên trùm trùm kín lại đầu, hình như nó hơi hốt hoảng.
– Cậu… Chanyeol ngập ngừng.
– Ung thư máu.
Yong Min chỉ đáp gỏn lọn như thế, nó kiệm lời quá thì phải.
Nguoibantrongbongtoi gửi cho cả khối 11 của trường trung học XOXO một thông điệp mới:
“Ta đã trở về. Chỉ là chưa lộ mặt mà thôi. Đợi đến đêm rằm 17, ta sẽ đưa chúng mày xuống địa ngục làm quỷ dữ.”
Vậy là Yong Min bắt đầu những chuỗi ngày khốn khổ y như anh nó từng trải qua dưới mái trường này.
Cơ thể yếu đuối, nó thường xuyên phải lên phòng y tế nhìn bọn học sinh vui đùa sau những song cửa sắt. Cái đầu trọc do hoá trị của Yong Min cũng là đề tài không hiếm thấy trong các trò trêu chọc của mấy đứa đầu gấu xấu tính trong trường.
Nhưng Yong Min không giống Xiumin. Nó không kêu khóc, gào hét hay xan xin ai. Nó chỉ im lặng, nhẫn nhịn và xem như mọi thứ xung quanh không hề tồn tại. Mọi người đều nghĩ nó hiền lành. Riêng Chanyeol lại thấy con người này không đơn giản như vậy.
Nó rộng lượng hay là nó chỉ đang chờ cơ hội trả thù?
Yong Min lúc nào cũng ngồi thu lu như cái bóng trong lớp. Hầu như nó không hề ra ngoài. Chỉ khi lớp học nhảy bắt đầu luyện tập bản hip hop mỗi giờ chơi thì mới thấy nó đứng vịn lang cang chăm chú lắng nghe.
Khi có ai hỏi: “Cậu làm gì thế?” thì chắc chắn chỉ có một câu trả lời lầm bầm khó hiểu: “Đây là giai điệu của lời nguyền.”
Yong Min cũng thường quanh quẩn bên cây hoa anh đào cạnh phòng bảo vệ. Không ai biết nó thì thầm gì với cái cây vô tri vô giác đó, chỉ thấy mỗi lần nói chuyện với cây hoa anh đào thì Yong Min trông tươi tắn hơn một chút.
Chanyeol quan sát người bạn này rất tỉ mỉ. Linh cảm cho cố biết Yong Min đang cất giữ một bí mật nào đó rất mờ ám. Có thể nó liên quan đến Xiumin chăng?
Hành lang giờ ra chơi ồn ào trong tiếng người cười nói.
Giai điệu Hip hop vẫn trong trẻo, mạnh mẽ len lỏi trong những âm thanh hỗn tạp.
Yong Min vẫn như mọi ngày, thẩn thờ, ngơ ngẩn nghe ngóng ngoài lang cang.
Chanyeol không dám đứng gần anh bạn, chỉ lặng lẽ nấp sau cửa lớp quan sát Yong Min.
– Quen lắm phải không? Thầy Kris chợt lại gần vỗ nhẹ lên vai Chanyeol.
– Quen!? Chan Chan tròn mắt nhìn thầy.
– Em không cảm thấy à? Từ thói quen, hành động, cử chỉ, thái độ tất cả đều rất giống một người.
– Ai ạ?
– Xiumin…
Câu nói của thầy làm Chanyeol bất ngờ nhận ra một điều anh chưa từng nghĩ tới. Quả thật, trong người Yong Min mang hơi hướm của Xiumin. Càng lúc càng thể hiện rõ hơn hai anh em họ giống nhau đến vậy sao? Dù là không cùng cha cùng mẹ.
Cứ thử đặt tóc lên cái đầu trọc của Yong Min xem. Nhìn sau lưng, nó chẳng khác nào cái “tôi” thứ hai của Xiumin.
Thầy Kris đêm nay có việc nên thầy ở lại ph