Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 9.5.00/10/472 lượt.

g, Nhu Vân cười nói : “Thật khéo, cô em gái của em hôm nay cũng đến”.Trường Hà cười, liếc sang nhìn tôi, trong ánh mắt mang niềm hứng thú và ấm áp. Tôi hiểu rồi, hóa ra tên Trường Hà này nóng lòng muốn uống canh bí đao của tôi. Tôi mỉm cười không nói không rằng, uống trà.Nhu Vân vào bếp làm cơm.Ngồi một lát, nói đủ thứ chuyện liên quan đến xã. Trường Hà nói : “Anh Nam Bính, tôi đưa anh đi tham quan trang trại gà của cha tôi”.Tôi mỉm cười rồi đứng lên đi cùng Trường Hà.Nhà của Trường Hà và cha mẹ cậu ấy cách nhau khoảng hai chục mét, gió chiều táp vào cơ thể, hây hây hơi lạnh, rất sảng khoái, không khí thoáng đãng tươi mới. Trên đường đi, nhìn từ xa, ruộng lúa nước trước mặt, tình hình sinh trưởng rất đáng mừng, lại rập rờn trong gió, trong sắc chiều, cảnh rất tráng lệ, rất tươi đẹp.Thực ra phong cảnh của xã vốn đã rất tươi đẹp, khiến người ta có cảm giác tránh xa được chốn thế tục đầy bụi trần.Tôi lúc nào cũng bận rộn với công việc, luôn bị giày vò bởi những cơn ác mộng, nên cơ hồ không để ý đến.Trang trại gà của chú Lý có quy mô khá lớn, những phòng gạch vuông được xếp thành hàng dài, xoay lưng hướng bắc quay mặt phía nam, trong phòng dùng tre trúc và lưới sắt tạo thành chuồng gà, từng tầng từng tầng nối nhau, khoảng cách mỗi ô cửa sổ khoảng hai mét, ánh sáng rất đầy đủ, thông thoáng khí. Chú Lý đang trộn thức ăn cho gà, mặc trang phục làm việc, đeo khẩu trang, vỏ trấu bám đầy trên đôi tay săn chắc, đang ra sức trộn đều thức ăn. Tiếng gà “cúc cúc”, từ phía sau tấm lưới sắt thò đầu ra máng nước để uống nước và ăn thức ăn.Chú Lý đang trộn thức ăn, nhanh chóng rãi đều vào máng, cổ gà vươn dài, đua nhau mổ thức ăn.Ánh sáng của đèn hơi kém, chú Lý cho gà ăn xong, Trường Hà đứng ngoài cửa gọi : “Cha !”.Chú Lý liền quay đầu lại, nhìn thấy tôi, liền đi ra cửa, vừa bước vừa tháo khẩu trang, cười nói : “Ô, hôm nay ngọn gió nào đưa Chủ tịch Tô đến đây thế này?”.Tôi đứng ở cửa, cười nói : “Chú Lý, trang trại gà của chú thật rộng”. Vì không mặc áo bảo hộ, nên chỉ dám đứng ở bên ngoài nhìn.Chú Lý cười, đôi mắt hiện lên sự vui mừng xuất phát từ trong tâm : “Không đâu, già mất rồi, bây giờ chỉ có hơn haivạn con thôi, nếu là mười năm trước, tôi có chăn gấp mười lần số này cũng được”.Trường Hà nói : “Cha, con đưa Chủ tịch Tô về đây đẽ thăm trang trại gà của cha, Chủ tịch rất quan tâm đấy ạ !”.Chú Lý dí dỏm nói : “Chủ tịch luôn đề xướng phát triển nghề phụ cho nhân dân trong xã, chúng tôi cũng nên hưởng ứng lời kêu gọi của Chủ tịch chứ, Ha ha !”.Cầm thuốc về đến nhà Trường Hà, chỉ thấy trong phòng khách có một người con gái mặc một chiếc váy liền thân màu lam nhạt, tóc rũ ngang vai, lông mày cong thanh tú, nụ cười trong trẻo.Trường Hà cười gọi : “À, Nhu Phong, vừa mới nhắc đến em, sao giờ mới đến? Chẳng phải buổi chiều em được nghỉ à? Sao không đến sớm một chút”.Tôi biết cô gái đó là em gái của Nhu Vân, tên là Nhu Phong. Cô gái mỉm cười, nói : “Lúc chiều có một cô bạn đến nên em phải tiếp cô ấy, nếu không phải là mang đồ đến cho chị thì em không đi đâu”.Trường Hà cười : “Đã hai tháng rồi em chưa đến, lẽ nào không nhớ chị và anh sao !”Nhu Phong cười : “Có nhớ chị một chút, còn anh á, đã nhớ đến chị rồi cũng tự nhiên đành thoáng nhớ đến anh thôi, ha ha, chẳng phải em đến rồi sao?”.Xem ra họ rất hay vui đùa, quan hệ chị em cũng rất tốt, bầu không khí cũng nhanh chóng trở nên thoải mái hơn nhiều ! Trường Hà nhìn tôi, mỉm cười nói : “Đến dây, giới thiệu hai người một chút, Nam Bính, Nhu Phong !”.Màn giới thiệu thật ngắn gọn, Nhu Phong mỉm cười đưa tay về phía tôi, bàn tay trắng ngần, nhẹ nhàng nắm tay tôi, cảm giác có chút lạnh, đúng là con gái, cần thời trang không cần ấm áp, ha ha, đêm lạnh như thế này, lại chỉ mặc một chiếc váy liền thân thế mà không thấy tỏ ra lạnh, bàn tay lạnh như băng cũng phải thôi. Tôi nói : “Xin chào !”.Cô ấy cũng mỉm cười đáp lại : “Xin chào !”.Sau khi ngồi vào chỗ, Nhu Phong uống một hợp trà, tựa cười tựa không, rồi cùng nói chuyện phiếm về nhân tình thế thái, lúc đó mới phát hiện Nhu Phong rất giỏi nói năng, thỉnh thoảng lại có những kiến giải kỳ quái bất ngờ.Trường Hà bảo : “Nhu Phong, em có lạnh không, có cần anh lấy quần áo của chị cho không?”.Nhu Phong cười : “Anh rễ, anh cứ làm như lần đầu em đến đây ý, nếu lạnh thì em đã tự đi tìm quần áo mà mặc rồi, anh không cần phải lo lắng như thế đâu”.Trường Hà cười phá lên : “Được, anh không lo cho em nữa, chị em đang làm cơm một mình trong kia, anh vào giúp chị em một tay, em tiếp chuyện anh Nam Bính nhé!”, nói xong, Trường Hà đứng lên định đi vào bếp.Nhu Phong cười hì hì nói : “Anh rể à, để em đi là được rồi, anh là đàn ông con trai, vào bếp làm gì”, sau đó quay sang nở nụ cười với tôi : “Chủ tịch Tô, em đi giúp chị em, lát nữa ăn món ăn do em nấu nhất định phải cho em xin ý kiến, nhưng em nghĩ, cũng không đến nỗi không nuốt nổi đâu!”, còn may, Nhu Phong từ bỏ cơ hội như thế, vậy thì, đối với chuyện hôm nay, chắc cô nàng cũng không biết gì. Cũng may là cô nàng đã vào bếp rồi, nếu không, chỉ có tôi và cô nàng ở phòng khách chắc sẽ lúng túng lắm dây.Nhìn


80s toys - Atari. I still have