Insane
Những Đôi Mắt Lạnh

Những Đôi Mắt Lạnh

Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

iến thành cực hình. Duy lầm lũi bước trước Ghi vài bước, dẫn đường. Cái túi vải nhỏ đều đều đập vào bên hông. Bỗng, Duy nhận ra sau lưng mình chỉ là tiếng gió. Cậu ngoảnh lại. Không thấy Ghi đâu cả. Cậu lạnh sống lưng. Cô ấy vừa hụt chân ngã xuống một khe rãnh sát bên trong mà cậu không nhận ra. Cậu đưa tay cho Ghi nắm lấy, kéo lên. “Có sao không?”- Duy hỏi, cố gắng nhìn gương mặt Ghi lờ mờ trong đêm tối. Cô bạn lắc đầu: “ Không sao, chúng ta đi tiếp nào!”. Bước thêm bước nữa, Ghi khuỵu xuống, mắt cá chân đã bị trẹo. Duy quyết định chóng vánh: “ Ôm vai Duy đi. Duy sẽ cõng Ghi!”.

Cõng một ai đó trên lưng là một việc cực nhọc. Nhưng đôi khi, cõng một ai đó trên lưng là sự ấm áp. Ấm áp trên chiếc lưng cóng lạnh đầy vết thương. Ấm áp trong trái tim bấy lâu nay chỉ tràn đầy cảm giác tội lỗi, khiếp hãi và cô độc.

Cõng một ai đó trên lưng đôi khi làm cho người ta chậm bước. Nhưng lúc này đây, đi chậm lại an toàn hơn lao nhanh xuống dốc nhiều.

Cánh tay Ghi rụt rè thả phía trước ngực Duy. Rồi nghĩ sao đó, cô vòng tay ôm nhẹ quanh cổ cậu: “ Ghi có nặng lắm không?”. “Chẳng nặng chút nào!”- Duy cười. Trước kia, có nằm mơ hàng ngàn lần, cậu cũng không dám nghĩ cô ấy đồng ý để cậu cõng đi. “Không giận nhau nữa nhé!”-Ghi thầm thì. Cậu gật đầu, thành thật: “Đồng ý. Mà chỉ có Ghi giân Duy thôi. Còn lúc nào, Ghi cũng là người Duy cần thiết nhất!”. “ Hồi nãy, lúc mọi người trên xe hoảng sợ, nhưng Ghi không sợ đâu- Cô nói chầm chậm- Vì có Duy ở bên cạnh!”. Cậu thành thật bày tỏ: “ Ừ, chuyện gì xảy ra trên đời này cũng được, miễn là Ghi an toàn!”. Trong bóng tối, nhưng cậu cảm thấy rất rõ cô bạn thân thiết đang mỉm cười. Và như 1 chiếc là xanh thẳm đầy tin cậy, cô ấy ngả đầu, tựa hẳn vào vai cậu. Đ ó là điều kỳ diệu nhất, xúc động nhất mà Duy từng biết. Ngay cả các phép thuật lạ thường cũng khogn6 thể ấn tượng bằng.

Họ đi rất lâu. Duy bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không thấy cánh cổng sắt và tấm bảng hiệu trai hoa đâu cả. Bất chợt cậu nhìn thấy hiện lên lờ mờ giữa các cụm cây sẫm đen nối liền nhau, có một khoảng trống đột ngột. “Hình như một lối đi xuống thung lũng!”- Ghi thì thào. Cậu rẽ sang đường. Dải đường đất dẫn xuống các nhà lưới trồng hoa. Cánh cửa đổ nghiêng. Tấm bảng lăn lóc sau một bụi cây. Những gốc thông gần đấy bám đầy các vệt đất tung tóe. Dốc đất dưới chân Duy cũng có mấy rãnh sâu chằng chịt. Tất cả còn rất mới. Cõng Ghi trên lưng nên cậu không thể xem kĩ hơn. Nhưng cậu hiểu ngay, cỗ xe tử thần đã tới. Cảm nhận rõ cơn rùng mình cảu bạn, Ghi lo lắng: “ Chuyện gì vậy?”. Tim đập tình thịch, Duy lắc đầu, nói nhanh: “Ôm chặt cô Duy nhé. Đừng sợ!”.

Duy bắt đầu guồng chân, Đích đến của cậu là đốm sáng ẩn giữa vùng cây cối um tùm sâu dưới lòng thung lũng. Trong tích tắc, cậu tìm thấy lại cảm giác quen thuộc của những cuộc chạy đua. Mấy cành cây mêm ướt hai bên đường quất vào ngực đau điếng. Những hạt sương liên tục rơi xuống như mưa, ướt đẫm mặt. Các mô đất nhấp nhô nối tiếp. Nhưng, tất cả đều chỉ là những thử thách sượt qua. Duy hiểu, cậu đang lao vào cuộc đua với một đối thủ có thật. CHƯƠNG 11: MÃNH THÚ

N

gôi nhà gỗ thấp hiện ra giữa khu vườn rộng mênh mông. Tiếng kêu âm u của bầy côn trùng bỗng dưng im bặt. Mùi thơm lạnh lẽo của những luống hoa khiến Ghi hắt hơi nhẹ. Cô không để Duy cõng nữa, tự bước tập tễnh.

Không cần gọi cửa vì nhà ngoại Hoàng không cài khóa. Mấy ngọn đèn trong nhà sáng mờ mờ. Phòng khách trống rỗng, không bóng người. Nếu không kể trong góc nhà, ống nghe của chiếc điện thoại kiểu cổ treo lơ lửng đang phát ra từng hồi những tiếng tút tút ngắn như có ai đó vừa nhấc nó ra khỏi bàn máy, thì không khí hoàn toàn tĩnh lặng. “Có ai không?- Ghi đưa mắt nhìn quanh, lên tiếng. Duy nhìn kĩ sàn nhà và đồ đạc. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp. Không có dấu vết của kẻ đột nhập. Thế nhưng, không khí phảng phất nguy hiểm. 2 người bạn nhón gót, thận trọng đi xuống phía nhà sau, nơi có 1 căn phòng cửa mở hé. Khi Duy đẩy cửa, hồ như có 1 bóng mờ nhảy vọt qua cửa sổ. Phải chăng là 1 con mèo? Vệt gió thốc lại khiến tấm rèm cửa bay lên nhẹ nhàng.

Bên trong phòng, cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt. 1 người gầy rộc nằm trên giường. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc chao đèn khiến gương mặt hốc hác hơn, đầy các khoảng tối. Ngay bên cạnh mí giường, trên chiếc ghế nệm nhồi rơm cũ kĩ, 1 bà cụ đang ngủ ngồi, cổ ngoẹo sang 1 bên, những lọn tóc bạc trắng xòa khỏi chiếc lưới bọc tóc. Mất mấy giây, Duy mới nhận ra, đó là Hoàng và bà ngoại cậu ấy. Dù biết Hoàng đang dần dần suy kiệt, nhưng vẻ gầy gò trái ngược hẳn với vóc dáng to béo trước đây của cậu ta gợi nên cảm giác kinh khiếp khó tả. Và cũng chẳng hiểu vì sao nữa khi bà ngoại cậu ấy lại ngủ trong tư thế khó khăn đến vậy. Ghi bước đến bên chiếc ghế rơm, chạm nhẹ vào cánh tay bà ngoại Hoàng. Bà cụ giật mình, choàng tỉnh. Thế nhưng, nhìn qua vẻ ngoài phờ phạc lấm lem bùn đất của Duy và Ghi, bà cụ bình tĩnh, đoán ngay ra họ là những người bạn từ thành phố lên cao nguyên thăm đứa cháu đau ốm.

Giọng nói nhẹ nhàng và run rẩy, bà cụ cho biết từ chiều hôm qua, Hoàng bỗng sốt cao. Cậu ấy