XtGem Forum catalog
Oan Hồn Trường Học - Soul School

Oan Hồn Trường Học - Soul School

Tác giả: Nana

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 321411

Bình chọn: 9.00/10/141 lượt.



- Hừ!!! Vì tôi thích. Được không. Các người cấm được àk - Ba hiệu trưởng hừ nhẹ nói…

- Cô… - Thiên định tiến lại chỗ bà hiệu trưởng nhưng khi cô vừa nhút nhích, 5 con chó lại quay sang gầm gừ…

- Hey, các cô cậu mà nhúc nhích thì 5 đứa "con yêu" này của tôi sẽ xông vào xé xác tất cả đấy - Bà hiệu trưởng khẽ nở nụ cười đắc thắng…

- Ư… Tớ… Tớ không chịu đựng nổi nữa rồi - Nó nói giọng yếu ớt…

- Đừng!! Cố lên Nhi - Hắn đỡ tay Nó. Nó khuỵu đầu gối xuống, té nhào về phía trước.. Lập tức, 5 con chó bệc-giê lao vào chỗ bọn nó nhanh như cắt… Nó nằm sấp trên đất, nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cái giây phút tử thần ấy…

- Nhanh lên!! Đỡ Nhi dậy - Hắn quát. Thiên - Du và Hắn loay hoay đỡ nó dậy, người nó mền nhũn như cọng bún thiu, dù rất cố gắng, nhưng không hiểu sao nó không thể đứng dậy nổi… 5 con bệc-giê nhảy bổ vào bọn nó…

"Phập…" - Hàm răng của con bệc-giê đen cắm sâu vào tay… Thanh Tú. Tú nhăn mặt vì đau, khuỷa tay rướm máu…

- Tú… - Hắn to mắt ngạc nhiên…

- Tôi… Tôi không đến trễ chứ - Tú gượng cười…

Bà hiệu trưởng bất ngờ, sau khi định thần lại, bà quát to:

- Khốn, lũ "cờ hó", nhốt lũ chó này lại hết cho tao. Lê Đạt cùng 2 anh em nhà Hải -Thành dắt 5 con chó bệc-giê vào chuồng…

- Tú… Con có sao không - Bà hiệu trưởng lo lắng hỏi

- Con không sao. Mẹ àk!! Dừng mọi chuyện lại đi… Con xin mẹ!! - Tú nói

- Chuyện này!! Con àk, mẹ đã lỡ dính vào đây rồi. Bèo dạt thì mây trôi. Xin con, hãy để yên chuyện này. Đừng xen vào - Giọng bà Nhung khẩn cầu nhìn Tú

- Mẹ àk con xin mẹ, hãy tha cho họ. Ra đầu thú đi mẹ. - Tú nói tiếp

- Thanh Tú.. Tránh ra, - Bà Nhung thét lớn

- Các bạn, đây là thuốc giải - Tú quay sang bọn nó. Trời bắt đầu đổ mưa, sấm sét ầm ầm như trút giận. Tiếng gió rít lên nghe như tiếng ai oán… Bầu trời tối đen…

- Tú… Mẹ là mẹ của con. Con nỡ lòng nào nhìn người khác đem bao nhiêu công sức của mẹ đổ sông đổ biển hay sao - Bà Nhung

- Con không thể đứng yên nhìn mẹ làm những chuyện tàn ác này nữa - Giọng tú cay đắng…

- Được. Nếu con muốn. Mẹ sẽ xử luôn con. Đó là con đường con chọn. - Bà Nhung giơ cây súng nhỏ ra chỉa thẳng vào tú…

- Được. Cứ bắn, nếu mẹ có thể… Bắn con đi!!! Bắn đi - Tú quát lên. Mặc cho mưa tát vào mặt cậu, quần áo ướt sũng. Mái tóc nâu dài khẽ rũ xuống… "Pằng" - Phát súng vang lên chói tai… Tú ngước mặt lên trời, nước mưa rơi vào mặt cậu đau rát, mái tóc khẽ lay nhẹ trong gió trông cậu bây giờ thật quyến rũ.

"Keng" - Thanh kiếm của Lạc Thiên nhanh chống vung ra, đỡ lấy viên đạn. Viên đạn rơi xuống đất, nó để lại trên thanh kiếm 1 lõm hơi sâu…

- Ha..Ha…Ha… - Tú cười trong đau đớn rồi khuỵu xuống… Cậu không ngờ, ngừoi mẹ mà bao năm qua cậu kính trọng, yêu mến lại có thể nhẫn tâm bắn cậu… Nếu thanh kiếm đó không đỡ kịp, có lẽ, cậu đã chết dưới tay bà ấy rồi…

- Các người - Bà hiệu trưởng run run…

- Hừ, đã đến lúc bà phải trả giá cho những việc bà làm... Bà thật độc ác và nhẫn tâm. Bà nỡ giết đi đứa con trai của bà sao - Giọng Thế Du lạnh lùng…

- Hừ, các người nghĩ bao nhiêu công sức để tôi ngồi được cái ghế này đỗ sông đỗ biển chỉ vì thằng con trai này sao. Không… Các người lầm to - Giọng bà hiệu trưởng đều đều, từng chữ, từng lời nói đó như ngàn nhát dao đâm vào trái tim Thanh Tú. Bà ra hiệu cho những thằng đàn em xông lên. Cả lũ bọn nó tuy vẫn chưa giải được hết độc, song, chính những lời nói cay độc của bà đã làm nỗi dậy lòng căm thù trong tụi nó. Quên hết mệt mỏi, tụi nó lao vào bọn đàn em như 1 con hổ vồ mồi… Mưa càng lúc càng tầm tã, mưa như trút nước xuống ngôi trường Thánh Phóng.

Nó vẫn vung cây roi làm bằng đuôi loài cá đuối, khẽ xoay vòng. Nó đánh hệt như múa lụa, chiếc roi xoay vòng như những vũ công đang múa lụa khiến cã bọn đàn em xanh mặt không giám xông vào (sợ chết)… "Pặc…Pặc" Chiếc rôi bất chợt vung ra như con rắn hổ mang vồ mồi… "Bịch" tiếng xương vỡ, bọn đàn em ôm lấy vết thương thét lên đau đớn…

"Bốp" - Hắn xoay người, tung cú đá số 4, tiếp, lấy chớn, hắn tung đòn đá thẳng vào mặt 1 tên khác. Kết thúc bằng đòn đá cầu vòng và đá xoay, trong chớp mắt, hơn hai mươi thằng ngã xuống (mấy đòn này trong taekwondo các bác ạk :">)

Bên phía Lạc Thiên - Cô vung đường kiếm với tốc độ cực kỳ nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cả lũ đánh với cô lao đao… Bốp… Rầm… Rầm…

Thế Du thì nhàn hạ hơn, cậu lấy khẩu súng Wilson D6 (1 loại súng lục ngắn, đươc làm bằng thép không rĩ, giáp vàng nguyên chấp phía ngoài.)

"Đoàng…Đoàng…Bằng…Bằng" Du tiả từng tên 1, không nao núng, không sợ sệch, ngược lại rất thú vị, tiếng đạn vang lên nghe chói tai. Cậu bắn phát nào, dù quay ngang quay dọc, sang trái hay phải, cậu đều chỉ nhắm vào 1 chỗ duy nhất, đó là chân. Mục đích của cậu là cho bọn tép riu này tàn phế, không còn cơ hội đi làm những chuyện rởm đời nữa…

Chỉ trong chốc lát, bọn nó đã giải quyết xong đám tép riu, xác người nằm chất đống trên sàn nhà… Bà hiệu trưởng, Lê Đạt, 2 ông thầy khẽ rung lên từng hồi…

- Hừ, chỉ còn 4 người… - Nó khẽ nhếch mép

- Đến lúc, các người phải trả giá rồi đấy - Du nói

- Không… Không… thể như vậy được. Bao nhiê