Disneyland 1972 Love the old s
Oan Hồn Trường Học - Soul School

Oan Hồn Trường Học - Soul School

Tác giả: Nana

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 321360

Bình chọn: 8.5.00/10/136 lượt.

ng, nơi Thanh Tú tỏ tình với cô… Thiên nhận ra, đó là thầy Thành (y tá), thầy Hải (tổng phụ trách), bà hiệu trưởng. Còn người quay thì Thiên vẫn không rõ.

- Thả tôi ra, các người làm gì vậy. Các người sẽ phải trả giá. Cả tên khốn kia cũng phải trả giá - Ngọc gào thét

- Cô còn cơ hội sao. - Hiệu trưởng lên tiếng… Đưa tay vút mặt Ngọc… Ngọc quay mặt đi để tránh bàn tay kinh tỏm ấy… "Chát" - Hiệu trưởng thẳng tay tát vào mặt Ngọc khiến cô ngã nhào, máu từ mép miệng túa ra, 5 ngón tay in đỏ lên khuôn mặt Ngọc đau rát…

- Tôi đã tốn bao nhiêu tiền của mới được ngồi lên cái ghế này, tôi đã hy sinh biết bao công sức để nuôi nấng Thanh Tú, Cô nghĩ tôi sẽ để cô tố cáo con tôi sao?? - Mụ ta lên tiếng…

- Tôi đã nghĩ bà thật tốt. Tôi đã nghĩ Thanh Tú là người hoàn hảo. Nhưng bây giờ, tôi khinh - Ngọc nhìn mụ hiệu trưởng đầy căm fẫn… Thầy Thành đứng bên cạnh nói:

- Cô àk… Tôi không… không nghĩ là tôi

Mụ ta quay sang lườm thầy Thành:

- Anh nói sao…- Hiệu trưởng đanh mắt.

- Tôi.. - thầy Thành ấp úng

- Cậu hãy nghĩ về anh em cậu kìa… 1 nhà thơ vô danh (Hải), 1 bác sĩ có tiền án gian díu với con giám đốc bệnh viện (Thành). Không nghề nghiệp, nghèo rớt mồng tơi. Ai đã nhận anh em cậu vào đây. Ai cho anh em cậu có như ngày hôm nay - Hiệu trưởng lườm thầy Thành…

- Thầy Thành, thầy Hải… Em xin các thầy. Đừng nghe lời bà ta nói. Hãy nghĩ về các thầy kìa - Ngọc gào thét van xin

Thầy Hải tiến đến gần Ngọc, nói:

- Tôi xin lỗi em. Tôi đã rất quý em, em là cô học sinh duy nhất hiểu và lắng nghe 2 anh em tôi. Nhưng, hiệu trưởng nói đúng. Cả đời tôi viết văn, viết thơ để cho người đời vui, cả đời em trai tôi chữa bệnh cứu người, nhưng tất cả những gì anh em tôi nhận lại là… - Nói rồi, thầy Hải ra hiệu cho thầy Thành. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước đến mở tủ thuốc đã theo ông suốt thời gian qua. Lấy trong đó ra 1 lọ nhỏ màu đen… Mở miệng Ngọc ra, ông Thành cho Ngọc uống hết lọ thuốc màu đen… Vài giây sau, mắt Ngọc trợn trắng, toàn thân Ngọc co giật. Ngọc đưa ánh mắt căm phẫn nhìn 4 người rồi thì thào:

- Dù tôi có thành ma. Dù các người có hóa ra tro. Tôi cũng sẽ bắt các người trả giá - Nói rồi, miệng Ngọc sủi bọt mép, và cô ấy tắt thở… Họ lau chùi những bọt mép trên miệng Ngọc, treo Ngọc lên cây vờ như 1 vụ tự tử.

- Đóng máy đi Lê Đạt, quay nhiêu đấy đủ rồi - Bà hiệu trưởng quay sang người quay phim. Du to mắt, thì ra là Lê Đạt, sao cậu không nghĩ ra chứ, lúc nãy, bà ta cùng bọn với họ mà… Thiên lúc này đã chết đứng người, cô quá shock trước cái cảnh tàn ác ấy. Cùng là con người, sao họ có thể giết 1 mạng người rồi cười hả hê như vậy chứ…

- Cậu… Cậu sao vậy - Du lay lay người Thiên, cô giật nảy mình

- Không, không sao, đem cái này theo. Rồi tìm 2 người kia, chúng ta phải thoát khỏi đây trước khi độc ngấm vào người - Thiên đứng nhanh dậy, lấy cái máy quay bỏ vào túi rồi nhanh chân bước ra…

- Alo… Alo… Q.Hy đây, Du, cậu ở đây - Bộ đàm trên tai Du đã có tín hiệu. Là tiếng của Hắn

- Bọn tôi đang ở trong KTX giáo viên. Bọn tôi có bằng chứng bà ta giết người rồi - Du đáp nhanh

- Okie, hẹn mọi người ở khuôn viên trường. Tôi thấy chỗ đấy có cây đa gần vách tường. Chúng ta leo đường đó ra ngoài - Hắn nói

- Okie… - Du đáp rồi kéo tay Thiên chạy đi…

Khuôn viên trường… Nó và Hắn đang chờ 2 người kia… Nó giờ dường như đã không còn chút sức lực nào, tựa lưng vào thân cây, nó nằm thoi thóp… Du và Thiên cũng vừa đến… Cũng như nó, Thiên dường như không còn chút sức lực nào…(dù sao ng`ta cũng là con gái T^T… bị trúng độc mà vừa chạy vừa trốn thì ai mà chịu nỗi)…

- Không, không sao chứ - Du lo lắng nhìn Nó và Thiên… Nó chỉ lắc đầu, cố nặn 1 nụ cười trên gương mặt trả lời:

- Tớ không sao…

- Ráng lên… Bọn này đỡ lên trước, rồi kéo 2 bạn lên sau - Hắn nói, rồi bám lấy bức tường cố sức leo lên… Nếu là bình thường thì chỉ cần bắt chớn là hắn có thể qua khỏi bức tường này dễ dàng, nhưng bây giờ thì T^T… Cố lắm, hắn và Du mới leo lên đươc… Đưa tay xuống, Hắn nói to:

- 2 người đưa tay đây, bọn tôi kéo…

"Grừ…Grừ" - Giọng của hắn bị cắt ngang bởi tiếng gầm gừ… Hắn và Du nhanh chóng nhảy xuống, đứng chắn trước mặt nó và Thiên… Trước mặt bọn nó là 5 con chó bệc-giê đang gầm gừ… Rồi 5phút…10phút…30phút…5 con chó vẫn nhìn bọn nó chăm chăm, không khoan dung, không buông tha… Đôi chân nó yếu ớt, muốn khuỵu xuống... Lạc Thiên khẽ đỡ nó dậy… Thì thào:

- Các cậu đứng yên nào… Chỉ cần các cậu nhúc nhích. 5 con chó này sẽ bay vào xé xác cậu ra đấy…

- Nhưng, nhưng tớ không trụ được nữa - Giọng nó sắp khóc…

"Bốp…Bốp" - Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo đó là những giọng cười đắc ý, và tiếng chanh chua của bà hiệu trưởng Nhung vang lên

- Hay lắm!!! Trúng độc mà vẫn còn cầm cự được. Các ngừoi quả thật không tầm thường… - Sau lưng bà là Lê Đạt, ông Thành ông Hải và khoảng 200 thằng đàn em khác… 5 con chó giờ đã thôi vẻ hung dữ, chúng tiến đến cần mụ, khẽ dúi dúi đầu vào chân mụ… Trên bờ môi mụ khẽ nở nụ cười nói:

- Chó ngoan!!...

- Bà… Rốt cuộc bà làm những chuyện này đễ làm gì chứ - Thiên đanh giọng hỏi